Chương 22: Vì cô mà sửa tính cách

Chu Dục nói xin lỗi cô.

Triệu Ý cảm thấy tính cách của anh đã thay đổi.

Trước đây anh không hề như vậy, nếu như trước đây chọc anh giận thì tính tình của anh sẽ nóng nảy hơn nhiều người khác, có thể nói đủ thứ chuyện để bắt nạt cô, mà hiện tại anh lại xin lỗi cô.

Lúc này Triệu Ý mới hoàn hồn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt cô nóng bừng.

Vừa rồi cô cũng hơi động tình.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng xem ra vừa rồi cô thật sự có phản ứng.

Không biết do cơ thể đã quen với anh hay thật ra cũng hơi thích anh, rõ ràng đã phân chia rõ ràng với anh nhưng lúc bị anh hôn, cô vẫn bất giác động tình.

Cho nên cô vô thức nhắm mắt lại hôn môi với anh, điều đó khiến cô hoảng sợ.

Sau khi Chu Dục tỉnh táo, anh nói với cô: “Anh đưa em về, anh xin lỗi, tối nay anh lừa em đến đây, anh không mất đồ gì cả, anh chỉ giấu nó đi vì anh muốn gặp em thôi. Vì nhớ em đến phát điên cho nên mới lấy lý do vụng về này để em đến đây.”

Triệu Ý cảm thấy anh đột nhiên trở nên chân thành, tính cách, thái độ khá hơn trước rất nhiều, anh không giống như trước đây, thật sự rất kỳ lạ.

Anh còn xin lỗi cô, nói ra những lời này.

Triệu Ý đột nhiên tò mò, tính tình của anh hiện tại tốt như vậy, nếu anh bị tát hai cái thì sẽ phản ứng như thế nào?

Nhưng cô không dám tát anh, cô sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Cầm đồ chuẩn bị rời đi, Chu Dục nắm tay cô, đưa cô đi, “Anh đưa em về, giờ muộn quá rồi, một mình em đi về anh không yên tâm, anh sẽ không giống như trước nữa, chỉ đưa em về nhà thôi. Anh sẽ không lên lầu, chỉ là anh sợ em gặp nguy hiểm cho nên muốn đưa em về, có được không?”

Triệu Ý chưa từng nhìn thấy mặt này của anh, vì vậy khi nhìn thấy thái độ mềm mỏng của anh, cô không biết phải làm sao nên đành để anh đưa mình về.

Suốt quãng đường, Chu Dục không nói lời nào, Triệu Ý cũng không muốn nói.

Lúc sắp tới nơi, Chu Dục hỏi cô: “Khi nào thì em về nhà thăm bà nội?”

Chu Dục biết bà nội cô, bởi vì bà nội biết cô đã kết hôn.

Nhưng bà chưa từng gặp chồng cô, Tết năm ngoái có bảo cô đưa chồng về, nói là để người nhà gặp mặt cháu rể.

Bà nội lo lắng cô sống không tốt cho nên muốn nhìn tận mắt.

Cô không nói chuyện của mình cho bà nội biết, bà nội không biết chồng cô đã bỏ trốn, cô sợ bà nội lo lắng cho nên đã nhờ Chu Dục đóng giả là chồng của mình.

Về nhà với cô một chuyến.

Bà nội đã lớn tuổi, cô chỉ muốn bà sống khỏe, không cần lo lắng cho mình.

Nếu cô không đưa chồng về, chắc chắn bà nội sẽ nghĩ nhiều, vì thế cô chỉ có thể nhờ Chu Dục giúp đỡ.

Cứ tưởng anh không muốn, nhưng không ngờ anh lại nhanh chóng đồng ý về nhà cùng cô.

Nhà cô cách nơi này rất xa, một nam một bắc, vốn dĩ cô muốn mua vé tàu hỏa để đi về, nhưng Chu Dục nhất quyết muốn lái xe đi, quãng đường hơn 1000km, lái hai ngày, buổi tối tìm khách sạn nghỉ ngơi, buổi sáng lại lên đường.

Toàn bộ quãng đường đều do anh lái, ban đầu Triệu Ý không hiểu vì sao anh cứ khăng khăng đòi lái xe về nhà cho dù rất mệt, nhưng sau khi về, người trong thôn nhìn thấy xe sang thì đều nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

Ai cũng biết cô lấy một ông chủ nhỏ trên thành phố, biết cô trở thành bà chủ, biết cô giàu nhưng không ngờ lại giàu đến như vậy, đi chiếc ô ta có giá hàng triệu tệ.

Chuyện này do người trong thôn hiểu biết về ô tô nói, thôn của cô vẫn chưa xây dựng xong, phải đi một đoạn đường đất làm bẩn xe, nhưng anh cũng mặc kệ.

Anh nói về rửa xe là được, quan trọng vẫn là lái xe sang để người ta biết được gả cho người đàng hoàng.

Anh hiểu suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ trong thôn, cuộc hôn nhân có tốt đẹp hay không phụ thuộc vào việc người chồng có xe hay không, xe có đắt tiền hay không.

Vừa nghe nói cái giá mấy triệu tệ, tất cả bị hù chết khϊếp.

Triệu Ý không biết giá trị của chiếc xe này, nghe nói nó có giá mấy triệu tệ, đến cô cũng bị dọa, hỏi anh có phải nó có giá mấy triệu tệ hay không, anh nói không phải, Triệu Ý cảm thấy may mắn, kết quả giây tiếp theo anh lại nói: “Chục triệu tệ.”

Triệu Ý cảm thấy anh thật sự có tiền mà không biết cách tiêu, xe sang đắt như vậy còn lái đi đường núi.

Nhưng quả thực cho cô mặt mũi.

Bà nội thấy anh lái xe về thì cực kỳ hài lòng.

Bà nội biết đối phương là một ông chủ nhỏ, nhưng không ngờ lại giàu có đến như vậy.

Chủ yếu là người này còn rất đẹp trai.

Mặc dù bà già rồi, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Chu Dục.

Thanh niên trong thôn không thể so sánh với anh, người thành phố vẫn là người thành phố, đẹp trai cực kỳ.

Bà nội có chút mê sắc đẹp, cũng rất thích người cao ráo, đẹp trai, thân hình cũng rất tốt.

Chu Dục mua rất nhiều thuốc bổ, anh không nói chuyện này với Triệu Ý, lúc đến nhà liền cầm ra ngoài phân phát.

Triệu Ý có khá nhiều người thân, trước đây những người này không quan tâm nhiều đến cô, nhưng thấy cô kết hôn với người giàu có thì đột nhiên tới nhận quan hệ.

Chu Dục vẫn cho mặt mũi, anh tặng hết cho tất cả mọi người.

Biếu bà nội là thứ tốt nhất, bà nội cười tủm tỉm, thích anh ngay lập tức.

Năm ngoái Chu Dục về quê với cô, ở lại tận một tuần, hết lòng chăm sóc bà nội, bà nội cô rất hài lòng về đứa cháu rể này.

Cũng vào Tết Âm Lịch năm ấy, Triệu Ý cảm thấy Chu Dục không tệ lắm.

Nhưng ở trên giường lại quá xấu xa.

Làm đến mức không đứng dậy được.

Sau này, mỗi lần bà nội gọi điện thoại cho cô đều hỏi thăm tình hình của Chu Dục, thật sự coi anh là chồng của cô.

Triệu Ý nghĩ tới đây, cô có chút buồn bực, tết năm nay, bà nội bảo cô đưa Chu Dục về.

Bà nội nói khoảng cách quá xa, một năm chỉ về được một lần, cơ hội gặp mặt hai người không nhiều lắm.

Triệu Ý đau đầu, năm nay về quê ăn tết, cô phải nói chuyện với bà nội như thế nào? Chắc chắn bà nội sẽ không chịu nổi kí©h thí©ɧ.

Biết cô ly hôn, có lẽ bà sẽ nổi giận đến mức cao huyết áp, nhưng nếu không nói chuyện ly hôn thì cô phải đưa người về kiểu gì đây.

Triệu Ý không biết có phải anh cố ý nhắc tới bà nội hay không, nghe thấy chữ bà nội cũng đủ để cô đau đầu.

“Không biết, đến lúc đó thì tính sau, nếu thật sự không được nữa thì nói hai người chúng ta ly hôn.”

Chu Dục nhắc nhở cô: “Bà nội tuổi cao, không chịu được kí©h thí©ɧ.”

Triệu Ý nhìn anh, anh giải thích: “Nếu em không ngại thì có thể để anh tiếp tục làm chồng của em, anh không sao cả, chỉ diễn thôi mà, không phải lúc trước anh không phải chồng em cũng đóng kịch với em sao? Còn diễn khá tốt đấy chứ.”

Anh còn dám nói tốt, lúc trước anh về quê cùng cô, vẫn luôn chiếm tiện nghi, khi bà nội, người thân ở đó, anh dùng đủ mọi cách hôn cô, áp sát gần cô, bởi vì anh là chồng của cô nên có thể hôn cô mà không cần kiêng nể thứ gì.

Các kiểu hôn, không phân biệt gì cả, khiến người thân cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, cực kỳ ngọt ngào.

Năm ngoái vẫn còn ngọt ngào như vậy, thế mà năm nay lại ly hôn.

Không biết có phải do anh cố ý hay không, cố ý trêu chọc cô, hủy hoạt thanh danh của cô.

Ai cũng bảo trông cô thì giống một cô gái nhỏ nhút nhát nhưng lại làm những chuyện không biết xấu hổ với chồng ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Triệu Ý giận dỗi, nói: “Không cần, dù sao thì hai chúng ta thật sự không có quan hệ gì, tôi không muốn tiếp tục lừa bà nội nữa, cứ nói hai người chúng ta đã ly hôn là được.”

Chu Dục hiểu rõ, anh gật đầu: “Được rồi, nghe em hết, em nói cái gì thì chính là cái đó.”

Triệu Ý cảm thấy anh có chút ngoan ngoãn, ngoan ngoãn quá mức.

Thấy đã đến nhà, Triệu Ý xuống xe, đi lên lầu.

Chu Dục nhìn bóng lưng Triệu Ý rời đi, trong lòng buồn bực, muốn hút một điếu thuốc.

Anh hút thuốc lá, nghĩ đến lần trước rời khỏi câu lạc bộ, Lý Diệu nói với anh: “Đại ca, đối phó với phụ nữ thì cần phải chân thành, hơn nữa, tính tình của anh dễ cáu kỉnh, em thấy chị dâu có ý kiến với anh cũng là do tính cách của anh không tốt. Anh phải sửa, phụ nữ thích người nghe theo lời mình, mặc kệ có liên quan đến mặt mũi của đàn ông ở bên ngoài hay không thì phụ nữ luôn nghĩ đàn ông là cún dính người, chị dâu giận anh là vì anh đối xử với chị ấy không tốt, anh nhất định phải thay đổi đi.”

Chu Dục về nhà, anh không ngủ được, suy nghĩ mất mấy ngày.

Anh nghĩ về bản thân, có phải trước đây anh đối xử với Triệu Ý không tốt hay không? Anh vẫn có thể sửa được.

Anh đã biết vì sao Triệu Ý lại thích cái tên tiểu bạch kiểm kia, còn không phải là vì tên đó dịu dàng hay sao?

Dịu dàng với cô, cô thích kiểu người đàn ông như vậy.

Mặc dù tính cách của anh vốn dĩ đã không tốt, nhưng anh có thể sửa.

Triệu Ý về nhà, kéo rèm ra, nhìn xuống, xem anh đã đi hay chưa.

Anh vẫn chưa đi, đang ở dưới lầu.

Cô có chút bối rối, cả đêm suy nghĩ đến những gì Chu Dục nói với mình, Chu Dục nói anh thích cô.

Không biết là thật hay giả nữa.

Thấy anh rời đi, Triệu Ý mới đi tắm.

Tắm xong, cô mệt mỏi nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải do Chu Dục nhắc đến chuyện về quê hay không mà trong lúc ngủ, cô lại mơ một chuyện xấu hổ khi về quê cùng anh lần trước.