Chương 8

Edit: Khả ăn mặn.

Nguỵ Vân La bị cơn nóng làm cho tỉnh ngủ.

Vừa rồi nàng mơ thấy có một cái bếp lò đang đặt cạnh mình, nàng phải cởi hết quần áo mình ra, nhưng luồng khí nóng kia vẫn không ngừng lan từ ngực đến tứ chi.

Nguỵ Vân La thở hổn hển mở mắt, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Lục Thừa, đùi thì gác lên hông hắn, mà luồng khí nóng bốc ra từ trong ngực chính là cánh tay của hắn.

Bởi vì trong mơ, Ngụy Vân La nóng đến mức ngủ không yên, trung y bị nàng cởi ra, cho nên cánh tay của Lục Thừa kia kề sát vào da thịt mềm mịn của nàng.

Nguỵ Vân La muốn thu chân về, ấy vậy mà đùi nàng lại va trúng vật cứng khác. Nàng ngẩn người, chống tay ngồi dậy, hai khối ngực ép về một bên, hiện ra khe ngực sâu hút.

Nguỵ Vân La xốc chăn lên, quả nhiên, nàng nhìn thấy đũng quần của Lục Thừa dựng cao, dương v*t bên trong căng to, tràn đầy tinh lực.

Nguỵ Vân La đưa tay sờ nó, thật ngạc nhiên, nó lại nhảy nhót như muốn đáp lại nàng. Nguỵ Vân La cảm thấy thú vị, vô thức nhớ đến cảnh giường chiếu của Bình Nhi và Minh công tử ngày hôm qua, nàng lập tức trở nên hứng thú, cởi tiết khố ra, thân thể trần trụi bò lên trên người Lục Thừa, hai tay kéo quần hắn xuống, phóng thích tiểu gia hoả.

Dương vậy lập tức búng ra, suýt nữa vả lên mặt nàng. Nàng liếʍ môi, một nay nắm nghiệt căn, một tay đè âm mao hỗn độn đang cọ lên mặt mình.

Đây là lần đầu tiên Nguỵ Vân La nhìn dương v*t của nam nhân ở cự ly gần đến vậy, mùi tanh nhẹ, không khó chịu chút nào. Nàng lại có một phát hiện mới, dương v*t của Lục Thừa không chỉ lớn, mà màu sắc cũng rất đẹp, màu giống như đầu v* của hắn, sẫm hơn màu hồng phấn một chút.

Nàng vươn ngón tay ngọc ngà, khẽ chọc vào khe hẹp nơi qυყ đầυ, trên tay dính một ít chất nhầy, cửa huyệt nàng đột nhiên co rút lại, nước bọt trong miệng tiết ra nhiều hơn.

Nàng hé miệng, cố gắng đưa dương v*t của Lục Thừa vào miệng, ai ngờ chỉ mới ngậm phần đầu thôi đã rất khó khăn. Nguỵ Vân La không muốn làm khó bản thân, chỉ ngậm qυყ đầυ của hắn, đầu lưỡi vươn ra liếʍ dọc khe hẹp, thỉnh thoảng mυ"ŧ vài cái.

Ngón tay Nguỵ Vân La đυ.ng túi phải tinh hoàn dưới lớp lông rậm, nàng vươn tay bắt lấy, hai túi trứng nằm gọn trong tay nàng, được nàng vân vê nắn bóp.

“Ưm…” Trong cơn mơ, Lục Thừa phát ra tiếng rên trầm thấp.

Tên thư sinh thường ngày cao ngạo lãnh đạm, giờ đây lại rêи ɾỉ vì nàng, khiến lòng nàng khẽ vui sướиɠ. Ngụy Vân La cật lực liếʍ mυ"ŧ dương v*t trong miệng, hai tay cũng không hề lười biếng, lúc thì sờ, lúc thì vuốt, khi thì vân vê hai viên tinh hoàn no đủ.

Đôi vυ" vốn to tròn của Ngụy Vân La, nay lại càng thêm đầy đặn vì động tác cúi người của nàng, núʍ ѵú nấp vào trong quầng vυ".

Sau đó, cả thân thể nàng nhấp nhô lên xuống, hai vυ" đong đưa, đầu v* đỏ bừng từ từ dựng đứng lên, hết lần này đến lần khác lướt trên cơ bụng của Lục Thừa, nàng không kiềm được vặn vẹo chiếc mông vừa trắng lại vừa tròn.

Lục Thừa đang nằm mơ, hắn mơ thấy mình đang tá túc ở Sơn Tự, ban đêm có một con yêu nữ xông vào, cưỡi lên người hắn khi hắn đang ngủ. Con yêu nữ này đưa lưng về phía hắn, nên không nhìn thấy mặt, nhưng nó lại có cặp mông đầy đặn, trắng tinh hấp dẫn người khác, yêu nữ xoay chiếc mông mềm mại, cưỡi lên người thật sự khiến người khác muốn để lại dấu tay trên đó.

Hắn thấy yêu tinh này cưỡi chậm quá, cho nên khi đưa tay nắm lấy hai cánh mông của nàng, lại bắt trúng không khí, đột nhiên hắn tỉnh mộng.

Nhưng cảnh tượng trước mắt còn kí©h thí©ɧ hơn mộng cảnh gấp trăm lần.

Lục Thừa suýt nữa ngất đi.

Hắn nhìn thấy một nữ nhân quyến rũ thân thể trắng ngần ở trên người, say xưa ngậm mυ"ŧ dương v*t hắn, bầu ngực cọ xát lên bụng hắn, cặp đùi gợi cảm ở hai bên đầu hắn. Đôi mông căng mọng giống bầu ngực kia vểnh cao ở không trung, dường như muốn ngồi lên mặt hắn.

Lục Thừa vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hoa huy*t tiết đầy mật dịch, bởi vì lúc này chân Nguỵ Vân La đang tách ra, âm môi mở cho nên có thể nhìn thấy âm đế còn chưa sưng lên. Hắn còn thấy rõ hoa cúc xinh đẹp cùng màu với tiểu huyệt và núʍ ѵú.

Hai cánh mông run lên, tựa như tiểu dâʍ đãиɠ thèm chơi này đang lắc mông cầu hoan với hắn.

Vốn dĩ, trước khi đi ngủ, Lục Thừa tức nghẹn họng, nhìn thấy tiểu dâʍ đãиɠ này dâng lên tới cửa, liền đưa tay lên tát lên hai cánh mông còn đang run rẩy.

“Á!” Nguỵ Vân La không ngờ hắn vừa tỉnh dậy đã đánh mông mình, nàng giật mình, nhả dương v*t ra la lên.

Nhân cơ hội này, Lục Thừa ngồi dậy, lật Nguỵ Vân La lại, để nàng nằm lên giường.

Nguỵ Vân La cảm thấy trời đất đảo lộn, khi hoàn hồn lại thì trước mặt đã có một bóng người.

Sắc mặt Lục Thừa âm trầm, hắn cầm dương v*t ngồi trên mặt Nguỵ Vân La, âm mao rậm rạp lập tức phủ lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng.

“Phi, phi!” Nguỵ Vân La luống cuống phun âm mao trong miệng ra, hiện nàng còn chưa đoán được sự việc nghiêm trọng đến thế nào: “Thư sinh thối! Ngươi đang làm gì vậy hả? Nhiều lông như vậy mà không biết cắt tỉa lại sao? Ngươi tránh ra!”

Lục Thừa mặc kệ nàng, trong giấc mơ hắn đã kìm nén xuất tinh, nhưng khe nhỏ trên qυყ đầυ vẫn rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, côn th*t thì dính đầy nước bọt của tiểu kỹ nữ này.

“Bộp!”

Lục Thừa nghiêng người, hắn buông tay để dương v*t cứng như chày sắt đánh lên mặt Nguỵ Vân La. Nguỵ Vân La nhắm mắt theo bản năng, qυყ đầυ cọ lên lông mi, lông mi lập tức ướt dính lại với nhau.

“Ngươi…” Nguỵ Vân La ngơ ngác nhìn dương vậy to lớn trước mặt, nhất thời quên việc mình phải làm gì.

Lục Thừa cũng không quan tâm nàng muốn nói cái gì, chỉ nhấc côn th*t xem như cây roi, quất lên mặt nàng.

“Bụp!”

Lục Thừa không lên tiếng cầm dương v*t làm roi thịt đánh mỹ nhân dâʍ ɭσạи bên dưới. Lúc đầu Nguỵ Vân La không dám tin, dần dà nàng cũng cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ khác lạ. côn th*t đánh lên mặt không để lại dấu vết, nhưng lại khiến Nguỵ Vân La động tình, thậm chí nàng còn muốn vươn đầu lưỡi đuổi theo ngoạm lấy tiểu gia hoả kia.

“A…Lục Thừa…a…a…”

Nguỵ Vân La cảm thấy đầu v* mình căng tức, muốn đưa tay lên vân vê núʍ ѵú như lần trước. Nàng cảm giác được da^ʍ thuỷ đang chảy ra, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn có đồ gì đó thọc vào, nhưng dương v*t của Bùi Thừa Tư lại ở trên mặt nàng, Nguỵ Vân La đành phải khép hai chân cọ xác, muốn tự mình giảm bớt cơn ngứa ngáy này.

Lục Thừa nhìn vẻ mặt nàng thoả mãn của nàng trong lòng nhịn không được, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, sao ngươi lại da^ʍ đến vậy? Bị dương v*t vả lên mặt cũng có thể sướиɠ vậy sao? Suốt ngày chổng mông ở trên giường đợi ta chơi thì tốt rồi, sao phải long nhong ngoài đường làm Quận Chúa ngang ngược làm gì?”

“Không phải tiểu dâʍ đãиɠ rất thích ăn côn th*t của nam nhân sao?”

Lục Thừa nhéo cằm nàng, Nguỵ Vân La mở miệng theo bản năng, hắn thúc mông, nhét qυყ đầυ vào miệng nàng: “Ăn đi! Mở miệng lớn một chút! Tiểu dâʍ đãиɠ ngậm hết côn th*t của lão tử đi!”

“Um…ưm”

Nguỵ Vân La bị Lục Thừa thọc dương v*t vào tận sâu bên trong khiến nàng nôn khan, vì vậy cổ họng càng siết chặt dương v*t hơn, kí©h thí©ɧ Lục Thừa bật ra tiếng rên.

Sau khi đã quen được một lúc, Lục Thừa giữ đầu Nguỵ Vân La, đẩy dương v*t vào sâu trong miệng nàng. Khuôn mặt nhỏ của nàng bị lấp trong đám lông rậm rạp của hắn, mũi cũng bị lông đâm vào, hai viên tinh hoàn của Lục Thừa đong đưa đánh lên cằm nàng.

“A….ưmmmm….” Lục Thưa ngồi xổm trên mặt Nguỵ Vân La, điên cuồng thúc cái mông rắn chắc của mình, hai đùi banh ra hai bên, cơ bắp đùi trong hiện lên rõ ràng: “Tiểu kỹ nữ! Ngươi đúng là…a…dâʍ đãиɠ từ trong máu….aaa.”

Đột nhiên Lục Thừa kêu lên âm thanh kỳ quái, sau đó Nguỵ Vân La với tay đến mông hắn, xoa xoa đáy chậu.

Lục Thừa chưa từng nhận được kí©h thí©ɧ đến độ này, đầu óc trống rỗng, túi tinh binh co rút lại, bất cẩn bắn dương tinh vào miệng Nguỵ Vân La.

Lục Thừa vội kẹp mông lại, sắc mặt trầm xuống, rút dương v*t ra, hỏi: “Tiểu dâʍ đãиɠ kia, ngươi học trò này ở đâu ra?”

Nguỵ Vân La thở không ra hơi, mặt đỏ mắt trắng.

Lục Thừa lùi lại, bỗng nhiên hắn thấy tiểu dâʍ đãиɠ này đang kẹp chân, xoa vυ" để tự an ủi, du͙© vọиɠ vừa mới xuất ra giờ đây lại trỗi dậy ở bụng dưới.

Hắn cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, hắn biết rõ vυ" Nguỵ Vân La là do nam nhân khác mυ"ŧ cho bự, vậy thì việc gì phải hỏi thủ đoạn của nàng học từ đâu?

Lục Thừa cố ý mặc kệ tiểu huyệt đang đói khát của nàng, hắn kéo tay nàng ra, lấy qυყ đầυ cọ lên miệng nàng, nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, ngứa vυ" phải không?”

Vừa rồi, Nguỵ Vân La khẩu giao đến rã rời, nàng lười biếng nhìn hắn gật đầu, khoé miệng còn vương lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa nuốt xuống hết, dáng vẻ bị chơi vô cùng dụ hoặc.

Lục Thừa ngẩn người, bỗng, hắn cảm giác Nguỵ Vân La như vậy có chút đáng yêu, hắn đưa ngón cái lau vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, giọng nói bất giác dịu đi đôi chút: “Ép vυ" lại, để ta “chơi” vυ" của ngươi!”

Nguỵ Vân La không chút nghi ngờ, nhẹ ép chặt vυ" mình lại, đồi núi lại càng cao thêm. Lục Thừa cầm dương v*t mình đi vào giữa hai vυ".

“Tiểu dâʍ đãиɠ…vυ" của ngươi vừa lớn lại vừa trơn…thật sự rất sướиɠ!” Lục Thừa vân vê hai đầu v* lớn của nàng.

“A…aaaaa…đầu v*…”

“đầu v* gì?” Lục Thừa miết chặt đầu v* và quầng vυ" của nàng: “Vυ" lớn như vậy, lại còn hồng, phải gọi là táo tàu mới đúng!”

“Aaaaaaa”

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Lục Thừa nắm lấy côn th*t của mình, cọ vào núʍ ѵú của nàng, núʍ ѵú vặn vẹo kẹt vào khe hẹp trên qυყ đầυ, hắn càng làm mạnh hơn. Nguỵ Vân La kêu lên, lắc lư ngực, giống như muốn đẩy côn th*t đang khi dễ nàng ra xa, lại giống như đang dụ dỗ người đến chà đạp.

Lục Thừa để mặc nàng rung lắc ngực, còn hắn đang liều mạng đâm cái núʍ ѵú hết sức dâʍ đãиɠ này, hắn ấn cái núʍ ѵú cao bằng một đốt tay chìm trong quầng vυ", mỗi lần qυყ đầυ chìm trong vυ" thịt cũng mang đến cho hắn một tư vị khác.

Bàn tay của hắn đánh lên một bên vυ" rảnh rỗi: “Chơi chết ngươi! Ta chơi ngươi tới chết luôn…ư…đồ da^ʍ phụ vυ" bự…..ự….ư…. Ưmmmm!”

“A….đừng…..! Thư sinh thối!”

Lục Thừa chơi càng lúc càng tàn nhẫn, chốc chốc lại véo cái đầu v* đang sưng lên như quả dâu tây.

“Lục Thừa! Lục Thừa! A…” Nguỵ Vân La nức nở, hai chân liên tục cọ xát, ưỡn thân lên đưa vυ" cho dương v*t hắn chơi.

“A…tướng công!”

“Phụt…”

Vì tiếng gọi “tướng công” này của Vân Kiều, hắn đã hoàn toàn thất thủ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng phun ra, núʍ ѵú lắc lư, văng khắp nơi, không chỉ có vυ" của nàng, ngay cả mặt, bụng, đùi đều có đốm trắng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Khả: Không biết là cha nội Thư Sinh này ít từ hay do Tác giả viết mà lặp từ quá thể, nhiều lúc đọc lại nwngs không được é, bực ghia.