Chương 1.1: Là thỏ con, nhưng không phải tiểu bạch thỏ

Lê Dật Phi cùng Đường Nguyễn lần đầu tiên gặp mặt là ở đại học.

Anh học năm 4, chương trình học không nhiều lắm, nên đã sớm dọn ra khỏi trường, hôm nay quay về bất quá là bởi vì ân sư mừng thọ, thầy không thích bày tiệc mời khách, ngày thường thầy sống rất thanh tịnh, phần lớn thời điểm đều ở trong trường học, nên anh đành phải đi một chuyến, đến đưa quà cho thầy.

Người có thể làm Lê Dật Phi tốn công như vậy có rất ít, thầy giáo ấy là một trong những người ấy.

Cũng chính ngày đó, anh trùng hợp gặp Đường Nguyễn.

Lúc đó, anh còn không biết tên họ của cô.

Chỉ là thấy cô đứng ở dưới cây hoa anh đào trong trường học, đầu mùa xuân nắng ấm chiếu vào trên người cô, hoa anh đào sớm đã nở mấy đóa, cô mặc một chiếc váy dài, bên ngoài khoác chiếc áo lông xù xù màu trắng, mảnh khảnh dịu dàng, chợt vừa thấy thì không đáng chú ý, nhưng cẩn thận đánh giá ngũ quan liền sẽ phát hiện cô rất dễ nhìn, là một viên ngọc còn thô sơ chưa được mài dũa, cô mang mắt kính, trong tay xách theo một hộp giữ ấm màu lam.

Thực mềm mại, như một viên đường mềm mại ngọt ngào.

Hấp dẫn Lê Dật Phi dừng lại bước chân, là cảm giác bình thản vô cùng mâu thuẫn trên người cô.

Cô đại khái là đang đợi người, tư thái nhìn như nhã nhặn lịch sự, thẳng tắp mà đứng chờ đợi, không vội không gấp, nhưng đôi mắt của cô lại toát ra một tia bực bội rất mỏng manh.

Anh nghĩ, nếu không phải bất đắc dĩ, cô hẳn là đã quay đầu đi luôn mới đúng.

Lúc này có một người đàn ông đang chạy đến chỗ cô.

Người này Lê Dật Phi có biết, là học trưởng trong trường bọn họ—— Chương Ngọc Kỳ.

“Nguyễn Nguyễn, đợi lâu rồi phải không?”

“Em không có việc gì, anh có đói bụng không?”

Đường Nguyễn đem hộp giữ ấm trong tay đưa qua, trên mặt dào dạt tươi cười tựa như nữ chính trong TV, nhưng chủ yếu là giả bộ, cho nên Lê Dật Phi thấy lạnh nhạt trong mắt cô, hiển nhiên là không thích “Nam chính” này.

Chương Ngọc Kỳ tiếp nhận hộp cơm trong tay cô, nắm tay cô, cô nháy mắt liền rút tay về, ở trên quần áo xoa xoa, cái động tác nhỏ này Chương Ngọc Kỳ không có chú ý tới, nhưng Lê Dật Phi lại chú ý tới, tay bị bạn trai chạm vào một chút mà đã như vậy, này đến cùng là có bao nhiêu ghét bỏ?

Càng chuẩn xác một chút mà nói, cô hẳn là chán ghét Chương Ngọc Kỳ.

“Nguyễn Nguyễn, có em thật tốt.” Chương Ngọc Kỳ không hề phát giác, còn buồn nôn hề hề mà nói.

Đường Nguyễn đẩy đẩy mắt kính, cô cúi đầu, thực tốt mà che dấu cảm xúc chân thật nơi đáy mắt, cười cười nói: “Chúng ta đổi nơi ăn cơm đi.”

Chương Ngọc Kỳ không cao hứng mà nhíu mày: “Đổi qua nơi nào, không đổi, liền ở chỗ này ăn.”

Con người như hắn không cho phép phụ nữ là trái những gì hắn nói, nên hắn thích ở trong một số việc mà bức bách Đường Nguyễn thuận theo mình, phảng phất như vậy hắn mới có tự tôn.

Nơi này gọi là rừng hoa anh đào, có rất nhiều cây hoa anh đào do trường bọn họ trồng trọt, mùa xuân sẽ có rất nhiều học sinh cùng du khách đi ngang qua, Đường Nguyễn ở chỗ này chờ hắn cũng là hắn yêu cầu, hắn chính là muốn cho các bạn học khác nhìn thấy, “bạn gái” hắn tới đưa cơm để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Nhưng Đường Nguyễn không thích, cô nhẫn nhịn, cụp mi rũ mắt nói: “Được.”

“Như vậy mới tốt.”

Chương Ngọc Kỳ vừa lòng, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp vươn tay muốn ôm chầm lấy bả vai Đường Nguyễn, Đường Nguyễn trong lòng chán ghét, như lâm đại địch, bất động thanh sắc mà bước một bước sang bên cạnh, xoay người một chút thì vừa lúc thấy Lê Dật Phi ở một bên.

Hai người tầm mắt chạm nhau, ồn ào vừa rồi đã đâm vào trong mắt đối phương.

Lê Dật Phi là trời sinh có đôi mắt đa tình, diện mạo thì lại rất giống mấy cái hoa hoa công tử, phong lưu tuấn mỹ bề ngoài, mặt mày nổi bật, môi mỏng lạnh lẽo, ánh mắt đầu tiên đều sẽ cho rằng anh là tra nam trong vạn bụi hoa nhưng không có một chiếc lá dính thân, cũng giống như mọi người đều cảm thấy Đường Nguyễn là một người con gái hiền huệ rộng lượng, tương lai nhất định sẽ giúp chồng dạy con.

Đường Nguyễn chỉ nhìn liền thu hồi ánh mắt, với tính tình của cô không có khả năng sẽ nhìn chằm chằm người khác.

Bình tĩnh mà xem xét thì anh lớn lên xác thật rất đẹp, tuấn mỹ nhưng không mất đi sự cứng rắn, người cao ước chừng 1 mét 8 mấy, vai rộng chân dài, cách xa như vậy đều có thể cảm nhận được dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc dã tính, đang vận sức chờ phát động.

Trực giác nói cho Đường Nguyễn biết anh hẳn là đã ở chỗ này quan sát thật lâu, hơn nữa rất có thể đã nhìnt thấu tiểu tâm tư của cô, nhưng anh cái gì cũng chưa nói, chỉ là ánh mắt lóe lóe, môi nhẹ nhàng giơ lên một độ cung, đối với cô cũng không có phóng thích bất luận ác ý gì.

Đường Nguyễn cũng sinh ra cảm giác tốt hơn, giống như động vật tìm kiếm thấy đồng bạn của chính mình, hơi thở trên người người này, cô không thấy chán ghét.

“Lê Dật Phi, cậu như thế nào lại về trường?”

Chương Ngọc Kỳ thấy Lê Dật Phi liền giận, nhưng không thể không đè nén chút, hắn không có lá gan cùng Lê Dật Phi chính diện va chạm.

Lê Dật Phi, tên này Đường Nguyễn nghe qua rất nhiều lần, từ trong miệng Chương Ngọc Kỳ, mỗi lần mở miệng nhắc tới hắn đều là mắng chửi hết sức, nói anh tính cách bất thường, ở trong trường học khoe giàu, đùa bỡn tình cảm của nữ sinh, phú nhị đại loang lổ chuyện xấu, chính là hình tượng của anh trong miêu tả của Chương Ngọc Kỳ.