Chương 6.2: Mới chỉ mυ'ŧ vυ', xoa âʍ ɦộ mà đã ướt thành thế này rơi (H)

Tuy cách anh thực hành có hơi ngây ngô trúc trắc, cũng chẳng có chút kỹ thuật cao siêu nào nhưng lại chơi cho Đường Nguyễn thoải mái đến mức phải kêu da^ʍ: "A á...không mà...ưʍ...ha… Ui…á...có thứ gì đó sắp phun ra rồi...em tiểu ra đây mất... a…ha... Làm sao bây giờ... Lê Dật Phi à, Lê Dật Phi! Hưʍ...ưʍ...a a..."

Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô co giật từng hồi, bờ mông căng hơi nhổm lên rồi lại nhỏ giọng rêи ɾỉ. Bất chợt, từ lỗ nhỏ ấp nóng còn đang khép hờ chợt phun ra một dòng nước xuân lóng lánh trong suốt. Suối phun mạnh bắn tí tách khắp nơi, còn chảy xuống đọng lại một vũng nhỏ trên sàn nhà, khiến cho cả căn phòng ngập trong hương mật dịch thơm ngào ngạt của cô.

Lê Dật Phi ngẫm nghĩ, nếu anh cứ ngửa đầu nhìn từ dưới đất lên thế này thì không thể thấy rõ được, cũng không thể để hai người chơi đùa tới tận hứng nên dừng lại. Anh đứng thẳng dậy, ôm ngang cả người cô lên rồi thả cô xuống chiếc giường lớn đặt chính giữa phòng khách sạn. Cô còn chưa yên vị thì anh đã nhào tới, nhảy chồm lên người cô, dán sát thân thể hai người vào với nhau. Mùi hương của giống đực đậm tính xâm lược và ham muốn chinh phục mạnh mẽ ùa tới, anh duỗi tay tóm lấy hai bắp đùi của cô, banh mạnh hai chân cô ra đến mức tối đa. Hai chân cô dang rộng ra, hai bên đầu gối chống lên thành hình chữ M, phơi bày hoa huyệt nóng ấm mê người.

Hai bên môi lớn tương đối mỏng, nhưng hai bên môi bé lại khá dày và có màu đỏ đậm, thậm chí còn hơi ló đầu ra ngoài nữa. Vách âʍ đa͙σ non mềm bên trong gồ lên thành từng lớp với màu hồng nhạt mềm mại, cái lỗ nhỏ ngập nước xuân nhầy nhụa trong veo như khối pha lê. Phần mu âʍ đa͙σ đầy đặn hơi nhô về phía trước, mang theo vẻ nũng nịu yêu kiều. Ở chỗ da thịt giao nhau giữa âʍ đa͙σ và hậu môn còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi, mang tới dáng vẻ xinh đẹp kinh diễm động lòng người.

Thân thể trắng muốt như ngọc của cô yên vị ở đằng kia, gương mặt nhỏ xinh thanh tú được mái tóc đen bóng mềm mượt xõa bồng bềnh sau lưng ôm siết lấy. Sắc trắng tinh khôi hoà quyện với màu đen tuyền tĩnh mịch, mang tới dáng vẻ thánh khiết mà tao nhã, dịu dàng mà quyến rũ động lòng người.

Anh chỉ mới ghé mắt nhìn thoáng qua thôi cây gậy thịt ấy đã căng cứng đau nhức không thôi, không nhịn được lại chửi bậy lần nữa: “Mẹ kiếp! Chỉ mới bú ʍúŧ núʍ ѵú rồi xoa nhẹ âʍ ɦộ mấy lần thôi mà đã ướt đẫm rồi. Cái thứ dâʍ đãиɠ nhà em phải thèm bị đàn ông đè ra ngấu nghiến đến mức nào chứ? Ngày nào mà cái miệng nhỏ này không được phân thân thô to đút no thì sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu lắm, phải không?"

Khi anh nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong quán bar, lúc cô nói muốn tìm một người đàn ông khác thì ngọn lửa giận vẫn luôn cháy âm ỉ trong lòng của Lê Dật Phi lại mạnh mẽ bùng lên. Rõ ràng anh có tính chiếm hữu cực cao với Đường Nguyễn, thế nhưng cô lại không e sợ mà sẵn sàng nằm ngoan ngoãn dưới anh, banh rộng hai chân để lộ ra nơi tư mật nhất, thậm chí còn nhìn anh bằng ánh mắt dâʍ đãиɠ nóng bỏng nữa. Cảnh tượng ấy kí©h thí©ɧ đầu óc anh, khiến cho tính chiếm hữu biếи ŧɦái của anh ngập trong cảm giác thỏa mãn, sóng tình mãnh liệt trào dâng lên quá đỉnh đầu.

Mấy đầu ngón tay thô ráp lại tiếp tục lần mò, xoá ấn vào cửa huyệt của cô. Kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong cơ thể Đường Nguyễn, cô nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn anh nữa, để mặc Lê Dật Phi muốn làm gì với âʍ ɦộ của mình thì làm.

Bên tai vang lên mấy lời da^ʍ tục tĩu của anh khiến cô ngại đến mức chỉ muốn tìm một cái hang sâu rồi giấu mình vào đấy. Nhưng lát sau cô lại thấy hành động tình thú này thật kí©h thí©ɧ, mang tới cho cô càng nhiều kɧoáı ©ảʍ lớn lao hơn trước. Cô khẽ cắn môi rồi cố ý nói: “Sướиɠ quá rồi… Ưm…a…ha… Á á... Lê Dật Phi...đừng, đừng nói nữa...a..."



Lê Dật Phi không có kỹ xảo làʍ t̠ìиɦ đặc thù. Thứ duy nhất anh đang nắm giữ chỉ có sức trẻ dồi dào nhiệt huyết và bản tính lưu manh của một tên biếи ŧɦái.

Anh véo nhẹ cái hộŧ ɭε nhỏ màu hồng nhạt hơi gồ lên của cô, nhìn ngắm hai bên mép môi nhỏ đang liên tục ngọ nguậy, lúc đóng lúc mở trông cực kỳ dâʍ đãиɠ yêu mị. Ngón tay anh lướt qua miệng huyệt rồi thử chọc vào trong, trong miệng vẫn đang thì thầm từng lời tục tĩu: "Đừng nói nữa là đừng nói cái gì cơ? Chẳng lẽ em không phải là cô nàng dâʍ đãиɠ à? Em là con khốn nhỏ, phải không? Là con khốn nhỏ luôn thèm muốn dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của đàn ông!"

Đây là lần đầu tiên có vật lạ xâm nhập vào lỗ âʍ đa͙σ thơm ngọt. Nếu không phải là vì nước da^ʍ của Đường Nguyễn liên tục rỉ ra thì đã không nhấm nuốt được thứ thô ráp như vậy, cũng sẽ không chịu được hành động thô bạo như thế của anh, có khi nơi ấy còn bị anh dày xéo đến mức bị thương nữa. Anh chỉ đành miễn cưỡng rút tay ra rồi nhét một ngón tay vào trong miệng, rồi mới bắt đầu thọc vào sâu hơn và quấn lấy vách nội bích non mềm trong âʍ đa͙σ của cô. Vách thịt bên trong nhẹ nhàng hút vào, mang theo hơi ấm bao bọc quanh đầu ngón tay, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi ướŧ áŧ chảy dọc xuống theo ngón tay anh.

Nơi này vừa nông vừa nhỏ hẹp lại quanh co khúc khuỷu, Lê Dật Phi khó mà đi vào được tới nửa đường. Anh chọc ngoáy lên vách thịt non mềm hơi đàn hồi của cô, từ từ đâm vào rút ra càng lúc càng vào được sâu hơn. Cổ tay từ từ di chuyển, dần học được cách ra vào trong lối nhỏ đường mật đầy ắp hương hoa. Chỉ cần tìm được phương pháp thì cái lỗ nhỏ hơi đau nhức vì bị vật lạ xâm phạm sẽ nhanh chóng thích nghi được, mép huyệt cắn chặt lấy ngón trỏ, nuốt vào được một chút thì lại phun ra từng đợt mật dịch dính dớp.

Nếu không có cơ hội vàng để được khai trai như lần này, chắc Lê Dật Phi cũng không biết cái miệng này của mình lại có thể thốt ra nhiều lời tục tĩu tới vậy. Anh càng nói tục với Đường Nguyễn thì lại càng thấy hưng phấn hơn. Mấy ngón tay mải mê chơi đùa với lỗ âʍ ɦộ non mềm của cô vừa xoa nhẹ lên hộŧ ɭε đỏ hồng, còn vui vẻ nói ra mấy lời tà da^ʍ: “Cái âʍ ɦộ này của em cũng tham ăn quá rồi đấy, nuốt vào rồi là nhất quyết không chịu nhả ra nữa. Vách nội bích bên trong vừa non mềm vừa có tính đàn hồi, ấn nhẹ vào là liền nảy ra, dâʍ đãиɠ chết đi được! Ai mà ngờ được, trên đời này lại có một cô vợ nhỏ siêu dâʍ ɖu͙© như em nhỉ? Hửm? Ngày nào cũng mong chờ đàn ông đến nện mình, mà khi bị anh nói thẳng thì em lại không chịu thừa nhận. Em tự nói anh nghe xem nào, cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ mềm mại này có thích bị cây gậy lớn đâm sâu vào bên trong hay không?”

Đường Nguyễn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác phần thân dưới căng cứng đau nhức mà lại vừa thoải mái vừa sướиɠ muốn chết này. Hộŧ ɭε nhỏ nằm gọn trong tay anh, mặc anh xoa bóp nắn vuốt tới lùi. Tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô đều bị anh tìm ra cả rồi, cô thực sự đã bị Lê Dật Phi ép tới cùng đường, cặp mông nhỏ chỉ đành vặn vẹo tới lui cố gắng lấy lòng anh. Lỗ nhỏ nhấm nuốt quanh ngón tay anh, cô nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Ừm...a… Chính là...ưm…hư..."

"Là cái gì nào?"



Lê Dật Phi vui vẻ dẫn đường chỉ lối, nhất quyết phải để cô tự mình nói ra.