Chương 4

“Cậu với Mạnh Tắc Hành mới chia tay chưa được bao lâu mà anh ta đã có bạn gái mới rồi?”

Tôi liếc mắt nhìn qua, thấy cô bạn gái của tên đáng ghét kia vừa hay ngồi đối diện tôi.

Trần Y Nhiên rất xấu hổ nhưng Mạnh Tắc Hành có vẻ rất thích điều này, ở bên cạnh ân cần gắp thức ăn cho cô ta, như sợ cô ta chết đói vậy.

Trần Y Nhiên không phải là người của phòng biên tập, cô ta đến đây làm gì?

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Trần Y Nhiên bỗng nhiên cầm ly rượu đứng lên.

“Tôi muốn mời mọi người một ly, cảm ơn mọi người đã tiếp đón tôi cùng ăn cơm, tôi uống cạn ly.”

Trần Y Nhiên định một hơi uống hết, nhưng ly rượu trong tay lại bị người bên cạnh giật lấy.

“Sao lại phải uống hộ thế!”

Mạnh Tắc Hành giải thích: “Bạn gái tôi uống rượu kém, tôi uống hộ cô ấy!”

Tôi không khỏi cảm thấy chua xót.

Ở trên bàn rượu, tôi như trở về nhà vậy, luôn bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bốn chữ “ngoan ngoãn nghe lời” chưa bao giờ xuất hiện trên người Lê Lê tôi đây, huống chi là được Mạnh Tắc Hành chăm sóc chu đáo như vậy.

Tôi cười tự giễu, cầm chai bia lên cụng với Lữ Nhất, ngửa đầu uống hết.

Lữ Nhất hoảng sợ, nói: “Bà cô ơi, sao cậu lại uống cả chai vậy? Đồ ăn còn chưa lên hết mà!”

Tôi lén nhìn qua Mạnh Tắc Hành và Trần Y Nhiên đối diện.

“Cuối cùng thì phòng biên tập của chúng ta cũng liên hoan, tớ rất vui.”

Lý do của tôi quá miễn cưỡng, mọi người đều nhìn về phía tôi, không biết nên nói gì.

Nhất thời không có ai nói chuyện, bầu không khí trở nên im lặng.

Mạnh Tắc Hành đột nhiên nói: “Con người luôn phải nhìn về phía trước.”

Tôi cảm nhận được bầu không khí lúc này rất xấu hổ, ngón chân tôi sắp đào ra được một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách rồi.

Mạnh Tắc Hành muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng bị tôi ngắt lời: “Anh cũng biết đạo lý cao siêu này à? Tôi chẳng thấy anh có đóng góp gì cho phòng biên tập nhưng mà kéo gia đình theo đến ăn ké thì lại rất tích cực đấy.”

Nghe xong hai câu này, vẻ mặt của Mạnh Tắc Hành và Trần Y Nhiên đều trở nên không tốt.

Trần Y Nhiên yếu ớt giải thích: “Xin lỗi, là do tôi không muốn ăn tối một mình nên mới bảo A Hành đưa tôi đến. Tôi không biết là cô cũng sẽ đến, khiến tâm trạng của cô không tốt, là lỗi của tôi.”

Mặc dù giọng điệu của cô ta rất khiêm nhường nhưng cô ta lại như kẻ chiến thắng.

Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt, lời này của Trần Y Nhiên ngay lập tức khiến tôi nổi giận.