Chương 6

Lúc tôi đến quán net, Tống Phản Cảnh và bạn thân của cậu ấy đã ngồi trước máy tính.

Bạn thân của cậu ấy cũng là học sinh trường THPT số 6, lịch sự gọi tôi là đàn chị.

“Đàn chị, em tên là Tề Tuấn Kiệt, chị có nhớ lần trước chị từng bắt em vì vi phạm nội quy trường không?”

Lúc ở trường THPT số 6, tôi là hội trưởng hội học sinh khiến học sinh khác nghe thấy tên là phải khϊếp sợ. Bất kể ai vi phạm nội quy thì đều không qua nổi mắt tôi.

“Chị thấy em quen quen, nhưng người bị chị bắt nhiều lắm.” Tôi cười toe toét nhìn về phía Tống Phản Cảnh: “Nhưng chị vẫn nhớ, Tống Phản Cảnh bị chị bắt rất nhiều lần.”

Sau khi chia tay và cá ai người ấy câu thì tiếp xúc duy nhất của chúng tôi là: Bạn học, bạn vi phạm nội quy rồi, báo lớp và tên đi.

Tống Phản Cảnh nghiêng người qua bật máy tính trước mặt tôi, sửa lại lời tôi: “Ba lần vi phạm quy định quần đồng phục, bốn lần vi phạm quy định thẻ học sinh, chín lần vi phạm quy định đồ ăn vặt.”

“Khi đó A Cảnh là học sinh hư, may có đàn chị giúp cậu ấy cải tà quy chính. Học kỳ này sắp kết thúc rồi, A Cảnh chưa bị bắt lần nào cả.”

Tôi liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nói: “Chứng tỏ hội học sinh khóa này không ổn đó.”

Tống Phản Cảnh liếc nhìn tôi một cái, giọng nói hơi tủi thân: “Rõ ràng là anh ngoan hơn rồi.”

Ừ ừ ừ, cậu nói sao thì là vậy.

Tôi không hiểu gì về game đánh nhau, tự mình mở những trò chơi nhỏ trên web để nhớ lại tuổi thơ.

Chơi được một lúc, Tề Tuấn Kiệt nói muốn chơi đơn, Tống Phản Cảnh không chơi nữa.

Cậu ấy tháo tai nghe ra, ánh mắt nhìn qua tôi và trò chơi thay đồ cho công chúa, mở miệng nói: “Trẻ con quá.”

“Thì sao, hồi bé anh không chơi cái này à?”

“Anh chơi “Plants vs. Zombie” với “Food Fight” cơ.”

Tống Phản Cảnh bỗng giật lấy chuột của tôi, chọn phiên bản hai người chơi của “Đào Vàng”.

Cậu ấy ra hiệu cho tôi chuẩn bị sẵn sàng.

“Em nói trước, anh không được chê em chơi dở đâu đấy.”

Từ nhỏ đến lớn, tôi chơi mấy trò chơi vượt ải này rất tệ, kéo chân đồng đội và bị chê bai không biết bao nhiêu lần.

Chắc là vẻ sợ hãi của tôi làm cậu ấy buồn cười, cậu ấy nói: “Được thôi.”

Kết quả chúng tôi bị kẹt cửa thứ ba.

Tống Phản Cảnh nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Sao em không thông minh chút nào vậy? Thảo nào em chỉ biết chơi game thay đồ.”

Này! Rõ ràng đã nói không được chê tôi chơi dở mà!