Chương 14: Lệ Cảnh Thâm, Anh Vừa Muốn Gϊếŧ Tôi Sao? (2)

Lý Cảnh Thâm đẩy cánh tay đang nắm cửa ra, mạnh mẽ bước vào phòng: "Tin nhắn tối qua cô gửi cho tôi là có ý gì?"

Nhìn thấy nụ cười mơ hồ của cô, Lệ Cảnh Thâm cau mày liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy bên cạnh giá giày có một đôi giày da dành cho nam, con ngươi hắn tối sầm lại. Lệ Cảnh Thâm vốn tính tình không tốt, cáu kỉnh muốn đánh người, tính khí luôn khó chịu, chưa bao giờ chịu đựng nổi.

Anh nắm cổ tay Thẩm Chi Sơ, dời ánh mắt từ đôi giày trên mặt đất lên mặt cô, thấy cô còn trang điểm, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng lạnh: “Cô nói xem tại sao cô đột nhiên lại muốn ly hôn với tôi? Cô có tình mới từ lâu rồi đúng không? Một mình tôi chưa đủ để cô thỏa mãn à?."

Tim Thẩm Chi Sơ thắt lại, cô cau mày: "Lệ Cảnh Thâm, anh đang nói nhảm cái gì vậy?

" Nếu như ngày mai tôi quay về thì có phải hôm nay cô rủ đàn ông hoang da^ʍ kia mây mưa ở trong nhà này rồi có đúng không?" Lệ Cảnh Thâm dùng sức kéo Thẩm Chi Sơ vào phòng khách, như muốn bóp nát xương cổ tay cô, ném cô lên sô pha, sau đó dùng sức đè xuống cổ họng của cô.

“Tôi không có…” Thẩm Chi Sơ không biết vì sao Lệ Cảnh Thâm lại điên cuồng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, thâm trầm thâm thúy, khiến người ta có chút bất an, tay chân cô cứng đờ. Cô cảm thấy khoang ngực của mình sắp bị hút hết khí, làm cho cô phải há hốc miệng để thở.

Điều mà Lệ Cảnh Thâm đời này ghét nhất chính là bị phản bội, cho dù người phụ nữ này không phải tình yêu của anh, nhưng anh đã chiếm dụng, thì cho dù anh có vứt bỏ thì cũng là của anh, người khác không thể động vào.

Nghĩ đến việc Thẩm Chi Sơ bí mật giấu một người đàn ông về nhà, anh ta vô cùng tức giận, chỉ hận không thể gϊếŧ cô ngay bây giờ.

Thẩm Chi Sơ đau cổ tức ngực, đầu ngón tay run rẩy, bản năng sinh tồn khiến cô giơ tay muốn nắm chặt cổ tay Lệ Cảnh Thâm, nhưng với chút sức lực ít ỏi đó sao có thể bẻ gãy được cái kìm của hắn.

Trước mắt cô là một mảnh đen kịt, ngay lúc cô tưởng mình sắp ngạt thở thì luật sư Trương nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ôm lấy vai Cảnh Thâm.



“Anh Lệ, anh đang làm gì vậy?”

Lệ Cảnh Thâm đảo mắt, gằn giọng tra hỏi: “Anh là người đàn ông của Thẩm Chi Sơ có phải không?”

Luật sư Trương biết Lệ Cảnh Thâm đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không..., không phải như thế, anh đừng có suy nghĩ nhiều. Tôi tới đây chỉ để soạn thảo thỏa thuận ly hôn giữa anh và Thẩm tổng." Sợ Lệ Cảnh Thâm không tin, anh vội vàng lấy danh thϊếp ra đưa cho anh ta xem.

Lệ Cảnh Thâm buông lỏng tay, Thẩm Chi Sơ thở hổn hển, run rẩy cuộn người trên sô pha.

Luật sư Trương thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh buông cô ra, mạnh dạn hỏi: “Anh Lệ, sao anh không bàn bạc trước với cô Thẩm về việc phân chia tài sản ly hôn?”

Luật sư Trương cảm thấy chân như nhũn ra khi bị anh ta dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm, đến mức không thể bước nổi chân của mình, chỉ biết xấu hổ đứng đó không dám liếc nhìn anh ta.

Mãi cho đến khi Lệ Cảnh Thâm bắt đầu phát ra tiếng “Cút” ra khỏi môi, anh ta mới vội vàng xoay người rời đi, ngay cả máy tính trong phòng tiếp tân cũng không để lại.

Thân thể Thẩm Chi Sơ đã không còn khỏe như trước, sau khi bị Lệ Cảnh Thâm bóp, thì trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô đã bị để lại một vết đỏ tròn, thật lâu sau mới có thể hô hấp thuận lợi.

Lúc này cô mới cảm thấy cơ thể mình bị bệnh nghiêm trọng như nào. Cũng không phải là chưa từng bị Lệ Cảnh Thâm bóp cổ dọa nạt, tuy rằng cũng rất khó chịu, nhưng cũng không phải là không thể gắng sức chống đỡ trong một thời gian dài giống như bây giờ.

"Lệ Cảnh Thâm, vừa rồi ngươi muốn gϊếŧ ta sao?"