Chương 4: Ly Hôn Với Lệ Cảnh Thâm (1)

Thẩm Chi Sơ loạng choạng rời khỏi bệnh viện, con đường chỉ cần mười phút là về đến nhà thì nay cô phải đến hai mươi phút mới lết về được. Cô bước vào căn biệt thự không bật máy sưởi, căn phòng rộng lớn lạnh lẽo như chết.

Thẩm Chi Sơ đá giày cao gót, lảo đảo đi vào phòng tắm như bị say rượu, vặn nước nóng trong bồn tắm, xả đầy nửa chừng, người vừa nãy còn đang chống cự thì lúc này liền ngã gục vào bồn tắm như người chết.

Trong chốc lát, nước nóng truyền đến da thịt, không gian lặng thinh, chiếc váy màu đỏ tươi bao phủ toàn bộ bồn tắm, giống như máu tươi chói mắt, khiến sắc mặt Thẩm Chi Sơ trắng bệch như giấy gạo.

Cô nhắm mắt, úp mặt xuống nước, nước dần dần tràn qua đỉnh đầu, phong tỏa mọi giác quan, cơn ngạt thở ngắn ngủi làm tê liệt trái tim, cảm giác buồn nôn trào ra khỏi bụng.

Thẩm Chi Sơ mở to đôi mắt đỏ hoe của mình, rồi thò đầu lên khỏi mặt nước. Cô nằm trên bồn tắm, thân thể vừa run vừa quằn quại vì đau đớn phát ra từ bụng, phảng phất như có một bàn tay đang cào vào bụng, cô há hốc miệng tê dại, cơ thể không tự chủ được mà co giật. Sau một ngày không ăn uống gì, cô nôn ra toàn nước chua màu vàng khiến cổ họng đau rát, nước mắt giàn giụa.

Nôn xong, Thẩm Chi Sơ dụi dụi con mắt đau nhức, nhìn vết máu lẫn trong chất nhầy trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt, con ngươi tràn đầy tử khí. và hoang vắng.

Cô cởi chiếc váy đỏ ném xuống sàn để lau vết máu, cô không thể để cho Lệ Cảnh Thâm nhìn thấy vết máu.

Nhìn trời bên ngoài đã tối, Thẩm Chi Sơ đi chân không trở về phòng ngủ, cả người đập mạnh xuống giường. Cô nằm một hồi lâu nhưng không tài nào ngủ được, cô không biết rằng sau khi mình bị bệnh, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào... Cho dù cô có cố gắng, có đấu tranh thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cô sắp chết.

Bốn năm, cô mất bốn năm để đổi lấy một kết quả là đánh mất sinh mạng chính mình, từ đong đầy yêu thương cho đến nỗi tuyệt vọng không nhìn thấy điểm dừng.

Ngày hôm nay, nước mắt của cô đã rơi rất nhiều. Cô đặt tay lên ngực, chua xót giễu cợt: Rõ ràng là bị bệnh dạ dày, nhưng sao lại đau ở đây?

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Thẩm Chi Sơ theo phản xạ bật dậy, nhanh chóng mở túi lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy thông tin người gọi trên màn hình, cô như mất hết sức lực.



Không phải hắn... Thẩm Chi Sơ, ngươi đang mong đợi cái gì?

Thẩm Chi Sơ ngây người nhìn điện thoại hai giây, cuối cùng dùng sức vuốt lên để kết nối cuộc gọi.

“Tần Mạc.” Giọng Thẩm Chi Sơ rất khàn, như lưỡi dao lướt qua đá mài, nghe rất chói tai.

Tần Mạc là thanh mai trúc mã của cô, cùng cô lớn lên. Bọn họ không phải là họ hàng nhưng thân thiết còn hơn cả họ hàng. Khi cô còn nhỏ, cô đã từng sống ở nhà họ Tần một thời gian dài, đối với Thẩm Chi Sơ, Tần Mạc chính là anh trai của cô.

Trong điện thoại, Tần Mạc lo lắng hỏi: "Chi Sơ , giọng nói của em sao lại khàn như vậy? Em bị bệnh sao?"

Cô đang định nói cô không sao thì ở đầu dây bên kia, Tần Mạc đã cắt ngang lời cô: "Chi Sơ, em cũng muốn lừa anh sao? Em quên là anh cũng làm bác sĩ sao?”

Thẩm Chi Sơ chợt ngây người, Tần Mạc còn có thể nghe ra được giọng nói của cô có sự khác lạ. Cô nghẹn ngào, cổ họng của cô giống như bị đá nhọn chặn lại, miệng phun ra máu tươi. Cô nôn ra chứ không có nuốt xuống, một chữ cũng không giải thích được, cuối cùng chỉ đành cười khổ.

Tần Mạc hỏi: “Có thể nói cho anh biết vì sao em khóc không?”

Thẩm Chi Sơ nắm chặt điện thoại di động, rồi sau đó nhìn chằm chằm xuống vũng máu trên sàn gỗ. Không có một ai thích để lộ ra điểm yếu của mình ra cả, cô cũng vậy, vì thế cô lắc đầu từ chối: “Không sao.”

Tần Mạc giật mình sửng sốt, anh biết Thẩm Chi Sơ có tính cách như thế nào, nói hay ra thì là mạnh mẽ, nhưng nói xấu đi thì là ngang bướng, nếu cô không muốn nói thì cho dù có bắt ép, cô cũng không nói.