Chương 10

“Hai đứa chậm một chút, ưʍ...” Nhìn hai đứa nhỏ nằm sấp trên vυ" của mình, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động đang không ngừng hút sữa, làm Khương Dung không khỏi cảm thấy đầṳ ѵú tê dại, nàng không nhịn được ôm lấy hai đứa nhỏ giúp tụi nó xoa lưng.

Đứng bên rèm tre, nhìn đại tẩu ôm hai đứa nhỏ, hai bầu ngực không ngừng run rẩy, lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ kia, ánh mắt Tiêu Lân tập trung vào làn da trắng hồng của đại tẩu, hắn cảm thấy nhịp tim có chút nhanh, gương mặt đỏ bừng, càng đáng sợ hơn là cây đại điểu thô to ở dưới háng hắn đột nhiên dựng đứng, nhanh chóng ngẩn cao đầu thành một cái lều trại.

Ánh mắt mê luyến nhìn tiểu phụ nhân trong phòng, hắn cảm thấy mất tập trung cũng không biết bản thân từ lúc nào lại trở thành như thế.

Lúc này, Lý thị mới rửa chén, lau dọn nhà bếp xong bước ra, bà vô tình nhìn thấy tế tử đứng cạnh cửa đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn hình ảnh trong phòng thì cảm thấy sợ hãi.

Sau đó bà vội vàng lùi lại, lúc lần nữa nhìn lướt qua người tử tế thì thấy háng của hắn đã đã nhô cao thì không khỏi siết chặt tay áo, nhưng cũng sợ hãi không dám nói gì.

Nhìn khung cảnh bên trong vừa hài hòa vừa tràn đầy du͙© vọиɠ như vậy làm Tiêu Lân cảm thấy loạn, sau đó hắn nhớ tới nhạc mẫu còn đang ở trong bếp làm việc thì hắn không dám đứng lâu, hắn chỉ xoa xoa lòng rồi đi tận hưởng thời tiết mát mẻ ở vườn rau sau sân.

Khương Dung cũng không biết cảnh mình cho con bú đã bị Tiêu Lân nhìn thấy, sau khi uống sữa no mấy đứa nhỏ lại tiếp tục ngủ, nàng cẩn thận bế bọn trẻ trở lại giường, sau đó mới chỉnh trang lại xiêm hắn rồi bước ra khỏi phòng.

Lý thị lén lút nhìn bóng dáng trưởng tức rời đi, sau đó lại nhìn vào phòng của nữ nhi thì không khỏi thở dài.

Trưởng tức sinh đẻ thuận lợi như thế nhưng nhi tử nhà mình đã không còn, nữ nhi thì có trượng phu nhưng đã ba bốn năm nay không có động tĩnh gì... Nghĩ đến đây Lý thị không khỏi càng thêm u sầu.

Bởi vì sợ làm trễ nãi thời hạn công việc nên Khương Dung đã đi đường tắt ở trên núi để tới phường thêu, nàng còn sợ quản sự sẽ trách mắng mình tới muốn, nhưng may là người bà con này cũng là người rất ít nói, đã không trách mắng nàng ngược lại còn trấn an nàng, bảo nàng nhanh chóng vào phòng thêu.

Sau khi chào hỏi mấy vị tú nương, nàng bận bịu với khung thêu của mình.

Ước chừng khoảng một canh giờ, dường như ông chủ phường thêu tới, nghe thấy tiếng động bên ngoài, có vài vị tú nương ngày thường thích hóng chuyện cũng không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ chạy ra bên ngoài nhìn, Khương Dung không để ý tới đến bọn họ, nàng chỉ tập trung làm chuyện của mình.

Lúc này, ông chủ phường thêu là Lương nhị gia đang đứng ở hành lang, ánh mắt qua khung cửa nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh khảnh thướt tha của Khương Dung.

Dù tiểu quả phụ này xuất thân là nông gia, lại gả cho nhà họ Hà nghèo nàn kia, còn sinh một đôi phượng thai, nhưng nàng lại vô cùng xinh đẹp đồng thời là một thợ thêu giỏi.

Tuy trong phủ Lương nhị gia đã đầy thê thϊếp, của hồi môn của chính thê cũng bị hắn chiếm đoạt, nhưng từ khi Khương Dung tới phường thêu thì hắn đã bắt đầu để ý tới nàng, lúc này nhìn thấy nhóm tú nương đang nghỉ ngơi thì hắn lại không nhịn được muốn đi qua nói chuyện với nàng.

“Khương nương tử, hôm nay vì sao lại tới muộn như vậy?”

“A... chào nhị gia, sáng hôm nay, ta cảm thấy không khỏe, cho nên tới trễ... Nhưng mà ta không hề làm trễ nãi công việc, chiều nay nhất định sẽ làm xong mới về!”

Nàng chột dạ trả lời ông chủ, bị ông chủ hỏi như vậy làm Khương Dung nhớ tới chuyện gièm pha tối qua, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể sợ hãi trả lời.

“Không sao, ta cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, nương tử không cần sợ...”

Hắn nhìn chằm chằm tiểu phụ nhân, cảm thấy cực kỳ hưng phấn, tuy rằng mấy phụ nhân ở nông thôn đều bảo thủ mặc kệ ở đâu cũng đều quấn quần áo thật chặt, nhưng vì vυ" của tiểu phụ nhân nãy quá lớn, làm cho người ta phải thèm thuồng, tuy hắn mở miệng an ủi nàng nhưng lại cố ý đứng bên cạnh nàng thật lâu rồi mới rời đi.

Không biết vì sao Khương Dung lại cảm thấy rất đáng sợ, tim đập thình thịch, cả buổi chiều đều cảm thấy căng thẳng, lại cảm thấy trong phòng thêu rất nóng nên uống thêm mấy chén nước, nhưng càng uống lại càng cảm thấy miệng lưỡi đều khô nóng làm nàng không thể tập trung thêu thùa.

Vốn Khương Dung muốn hoàn thành mọi việc trước hoàn hôn nhưng mặt trời đã lặn, mấy tú nương khác cũng đã ra về thì nàng vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.

Khương Dung châm đèn cố gắng làm thêm một lát, nhưng nàng cảm thấy đầu óc choáng váng giống như là say nắng, mỹ phụ mệt mỏi đứng dậy, nàng muốn thổi đèn về nhà uống chút thảo dược.

Khi nàng vừa thổi tắt đèn thì cảm thấy cơ thể chao đảo. Lúc này, có người ở phía sau ôm lấy nàng.

“A... ngươi, ngươi là ai, ưm a...” Bỗng nhiên bị ôm chặt, Khương Dung hoảng sợ đến cả người cứng đờ, nàng không ngừng giãy dụa muốn chạy thoát, nhưng mới giãy dụa một lát đã bị người nọ xoa bóp ngực, đã vậy còn háo hức lột xiêm hắn của nàng: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì... a... ưʍ...”