Chương 20: Kéo quần lên

Cố Ngôn giơ tay lên bật đèn phòng khách ngay tại lối vào. Cô không quay đầu lại, nói:

"Vậy tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu, lại đợi đến bây giờ mới nói?"

Tɧẩʍ ɖυật là người được giáo sư Trần giới thiệu, điều này quả thực làm cô hơi bất ngờ, cô cũng không biết họ có quan hệ gì.

Khi đèn phòng khách được bật lên, trong chốc lát, ánh sáng mờ ảo chiếu rõ bóng dáng cao gầy bên ngoài cửa.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tɧẩʍ ɖυật hiện lên vẻ đùa cợt, anh không khách sáo, đi thẳng vào phía sau cô, đến phòng khách cầm ấm nước tự rót cho mình một cốc, ngửa đầu uống ực một hơi.

Dòng nước theo cằm anh trượt xuống, lướt qua làn da trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng tinh tế, cuối cùng biến mất trong chiếc áo sơ mi đen hơi mở hai cúc.

Chiếc cốc anh đang dùng, chính là của cô.

Cố Ngôn nhíu mày càng chặt hơn, môi mím lại, có vẻ không hài lòng với hành động của anh.

Người này thật sự không hề khách khí chút nào.

Nhưng nghĩ đến việc anh vừa cứu mình, cô quyết định không để ý đến nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị anh làm cho tức đến nỗi nhồi máu cơ tim.

Sau khi Tɧẩʍ ɖυật uống xong nước, anh lau vết nước bằng đầu ngón tay, sau đó mới mở miệng, có chút tự giễu nói:

"Kể cho cô biết cái gì? Kể cho cô biết tôi được vào bằng cửa sau à? Không nói đến chuyện tôi có muốn làm như vậy hay không, cô Cố, cô có sẵn lòng chấp nhận một người vào bằng cửa sau không?"

Ngay khi lời này vừa dứt, Cố Ngôn hơi nâng mí mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Tɧẩʍ ɖυật đi đến bên ghế sofa, ngồi phịch xuống một cách tự nhiên.

Trên bàn trà bằng đá cẩm thạch phía trước sofa có đặt một chùm nho xanh, anh nghiêng người về phía trước, khuỷu tay tựa lên đầu gối, nhặt nho bỏ vào miệng mình, giọng điệu lười biếng lãng đãng:

"Có lẽ cô chấp nhận cũng chỉ vì bị ép, cảm giác đó, đối với người như cô chắc hẳn không dễ chịu lắm nhỉ."

Khi nói đến đây, anh vặt một quả nho, vỗ nhẹ lên cổ tay, quả nho lập tức nảy lên "vù" một cái bay vào miệng anh.

Sau đó, Tɧẩʍ ɖυật lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, má phồng lên nhai, hương vị chua ngọt của nho lan tỏa giữa môi và răng, bàn tay dài thon của anh thoải mái đặt lên trên, ánh mắt đăm đăm nhìn cô.

Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, liệu nó có làm anh hài lòng như hương vị quả nho trong miệng không.

Cố Ngôn: "..."

Đúng vậy, dù là giáo sư Trần giới thiệu, cô cũng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng đắn đo, nếu không phù hợp cô vẫn sẽ từ chối, nhưng cô biết, giáo sư Trần hiểu cô, nếu là người ông giới thiệu, chín phần mười sẽ phù hợp với cô.

Ít nhất là có một số năng lực vượt trội hơn người thường.

Mà bây giờ, cô đã thấy rốt cuộc Tɧẩʍ ɖυật khác biệt với người thường ở điểm nào.

Ừm, chắc chắn không phải là kỹ năng tốt, mà là mặt dày khác thường.

"Tuỳ cô thôi, tôi cũng không muốn làm khó cô, nhưng nếu cô từ chối ý kiến của giáo sư, e là sẽ làm mất mặt ông ấy."

Anh thấy cô im lặng không nói, liền xòe tay ra.

Dáng vẻ và giọng điệu có vẻ rất tự nhiên, nhưng mỗi chi tiết đều nói với cô rằng, cô không thể không chọn anh.

Mà vào lúc này, Cố Ngôn không lập tức trả lời câu mà Tɧẩʍ ɖυật muốn nghe, ánh mắt từ từ trượt xuống, dừng lại trên chiếc quần của anh.

Cô bình thản nói:

"Có thể kéo quần lên một chút không? Có gì thì nói chuyện tử tế, đừng cố gắng làm mềm lòng tôi bằng những trò màu mè này, với tôi, chúng không có tác dụng."