Chương 7: Anh ta quá gian xảo!

Cố Ngôn vốn là người ít nói. Cô chỉ quan sát hành động của đám người kia, không hỏi han gì.

Dù sao mỗi ngày ở tòa nhà văn phòng này đều có người đến ứng tuyển.

Nhưng khi cô đến trước cửa văn phòng của mình ở tầng 12, cô phát hiện ra trong số những người đến ứng tuyển, chỉ còn lại ba người.

Cô nhìn đồng hồ, chỉ mới 1 giờ 55 phút.

Phỏng vấn bắt đầu lúc 2 giờ, nhưng có rất nhiều người đến muộn hoặc không xuất hiện.

Cố Ngôn không khỏi nhớ lại những lời mình nghe được khi vừa vào tòa nhà...

Ánh mắt cô dần trở nên sâu thẳm.

Trước cửa phòng làm việc có ba người đang đứng, hai nam một nữ. Một người đàn ông cao ráo đang đứng đưa lưng về phía cô.

Ánh sáng trong hành lang biến mất, nửa cơ thể anh ta chìm vào bóng tối.

Nhìn từ phía sau, chỉ có thể thấy bóng dáng cao ráo, mái tóc đen và phần xương cổ để lộ ra, trông có vẻ trắng trẻo lạnh lùng.

Không biết sao, Cố Ngôn cảm thấy hình ảnh này quen thuộc.

So với những người khác mặc vest để phỏng vấn, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần đen.

Tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo, một tay bỏ vào túi quần. Bóng dáng của anh ta đứng đó, toát lên một vẻ lười biếng khó tả.

Khi tiến lại gần, cô hơi nheo mắt lại.

Không thể thấy rõ khuôn mặt, cô không thể chắc chắn đó là ai.

Có điều, trước khi Cố Ngôn nhìn thấy mặt đối phương, giọng nói của anh ta khi nói chuyện với người khác đã vang lên trước:

"... Mấy người nên đi thôi, đừng tự làm mình khó xử. Cô ấy nhìn thấy hết của tôi từ lâu rồi. Mối quan hệ giữa chúng tôi quá phức tạp. Việc mấy người đến phỏng vấn chỉ là lãng phí thời gian, mấy người không thể lấy được công việc này đâu."

Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên, mang theo chút giễu cợt, trêu chọc, thờ ơ.

Dường như những gì anh ta nói chỉ là sự thật, tốt bụng muốn nhắc nhở họ.

Cố Ngôn nghe thấy những lời này: "..."

Trong một khoảnh khắc, cảm giác nhức nhối ập đến hai bên thái dương của cô.

Chết tiệt!

Lần này cô rốt cuộc cũng hiểu, những người cô gặp ở tầng dưới trước đó thực sự đến đây ứng tuyển, nhưng họ bị anh ta đuổi đi.

Đây là việc một người nên làm?

Cô day nhẹ hai bên thái dương, lạnh lùng nói từ phía sau anh ta: "Anh nói linh tinh gì đấy, anh muốn tôi kiện anh vì tội phỉ báng sao?"

Khi cô nói xong, ba người còn lại đều sửng sốt. Một nam một nữ nhìn về phía cô.

Cô gái nhìn Cố Ngôn, hỏi một cách lo lắng: "Chị ơi, chị là chuyên gia tâm lý học tội phạm, chị Cố phải không?"

Cố Ngôn gật đầu, không phủ nhận cũng không xác nhận.

Còn chàng trai nghe vậy thì nhanh chóng nói: "Chị Cố, chị biết người này không? Chúng tôi không tin những gì anh ta nói. Anh ta nói mình và chị có mối quan hệ sâu đậm, nói chị và anh ta..."

Cố Ngôn giơ tay cắt ngang lời của chàng trai, kiên định nói: "Không cần nói nữa, tôi biết cậu muốn nói gì. Tôi có thể nói với cậu tôi không biết người này. Anh ta đang nói linh tinh. Tôi sẽ gọi bảo vệ đưa anh ta ra ngoài."

Nói xong, Cố Ngôn lấy điện thoại ra.

Có điều, người đàn ông vừa nói linh tinh cuối cùng cũng chậm rãi quay lại.

Anh ta vừa nhìn Cố Ngôn, vừa lấy ra một hộp thuốc lá từ túi áo của mình, rút một điếu, lười biếng tựa vào tường, gõ nhẹ vào đáy hộp thuốc lá, nhướng lông mày, khóe môi hơi cong lên:

"Ồ? Cô Cố, tôi nói dối sao?"

Anh ta cúi đầu hút thuốc, trong ánh sáng mờ, ngọn lửa xanh dương từ que diêm làm sáng điếu thuốc, cũng làm sáng khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

Tóc đen ngắn, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa rơi rũ xuống, còn có cần cổ trắng nõn.