Chương 9: Sếp Cố đừng thèm khát cơ thể tôi

Cái gì, cái gì cơ!?

Anh ta nói mình tên là gì?

Tɧẩʍ ɖυật? Anh ta thực sự là Tɧẩʍ ɖυật!?

Cố Ngôn bị sặc phải ho khan liên tục, vành tai trắng nõn của cô cũng đỏ lên, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, trong đầu cô lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại từ người xin việc vài ngày trước.

Cô tưởng rằng đó là Lâm Tử gọi, nên đã nói hết những điều cần và không cần nói ra, nhưng không ngờ, cuộc gọi đó lại do một ứng viên khác bắt máy.

Mà người đó, trên bản lý lịch xin việc, ghi tên rõ ràng là: [Tɧẩʍ ɖυật].

Đây rốt cuộc là tình huống quỷ quái gì, nói ngàn lần vẫn là, người tên Tɧẩʍ ɖυật này, trước đây không phải cô đã gửi email cho anh ta sao? Không phải nói sẽ thông báo khi có tin tức sao?

Tại sao anh ta lại tự tiện đến đây!?

Trong khi đầu óc Cố Ngôn đang ong ong, giọng nói của anh lại vang lên không nhanh không chậm:

"Làm sao vậy, cô Cố, tại sao cô lại phản ứng lớn như vậy khi nghe thấy tên tôi?"

Cố Ngôn không nhìn anh còn đỡ, vừa nhìn thấy đôi mắt cười của anh, cô lập tức biết mọi điều mình nghĩ trong lòng đều bị anh nhìn thấu rồi.

Hoàn toàn không thể trốn tránh.

Tại sao cô lại trong bộ dạng này, anh ta biết rõ hơn ai hết, nhưng vẫn cố tình giả vờ ngu ngốc ở đây!

Cố Ngôn hít sâu một hơi, lau mặt, bàn tay siết chặt lại.

Cô cảm thấy cần phải tìm Lâm Tử ngay, để cô ấy mau chóng cấp cho mình một "viên trợ tim cấp tốc".

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tên của anh, thực sự rất hay."

Cô nắm chặt tay, từng chữ từng chữ lọt ra từ kẽ răng.

Nghe vậy, anh nhướng đôi mày dài, cười như không cười, nói: "Vậy thì tốt, nếu không tôi còn tưởng rằng chuyên gia Cố đặc biệt nhớ tên tôi từ lần trước tôi gọi điện, cố ý không cho tôi đến phỏng vấn."

Lời này vừa ra, sắc mặt Cố Ngôn lập tức thay đổi.

Lúc xanh lúc trắng.

Tɧẩʍ ɖυật nhìn Cố Ngôn quay người lại, khuỷu tay tựa lên bàn che đi khuôn mặt, anh từ từ bước đến trước mặt cô, sau đó, bóng dáng cao gầy hơi cúi xuống, để cô đang ngồi trên xe lăn chui vào vòng tay của mình.

Trong chốc lát, hương thơm mát lạnh, mang theo chút mùi thuốc lá bao quanh cô.

Nó lướt qua mũi cô, dường như không thể nào thoát ra được.

Mà đôi môi mỏng hình thoi của anh chạm vào tai cô, nhẹ nhàng động đậy:

“Dù sao, có lẽ tôi đã nghe thấy một số bí mật không tiện cho người khác biết của cô Cố, phải không?”

Giọng nói của anh vốn khàn khàn, khi cố ý hạ thấp, lại càng trở nên tê dại ma lực, đầy sức hút quyến rũ.

Không biết là do giọng nói của anh quá mê hoặc hay vì những lời anh nói, thành công khiến cột sống Cố Ngôn cảm thấy tê dại, cả người căng thẳng không kiểm soát được.

Cô siết chặt tay vịn của xe lăn, khuôn mặt không biểu hiện bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào, nhưng cổ họng cô lại nhẹ nhàng co giật.

Cô không quan tâm trước đó anh có hiểu lầm hay không, khi mở miệng, cô cố gắng kiềm chế một vài cảm xúc của mình, giọng nói như nước hồ sâu thẳm lạnh lẽo:

“Vậy, anh định làm thế nào?”

Tɧẩʍ ɖυật kéo lại khoảng cách với Cố Ngôn, anh cười nhìn cô: “Để tôi làm trợ lý cho cô, tôi cần một công việc.”

Làm trợ lý cái khỉ gì!

Cố Ngôn kìm nén cơn giận muốn chửi thề, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng: “Miệng lưỡi anh tốt như vậy, làm việc ở đây chẳng phải là hạ mình sao? Tôi thấy ngôi chùa hoang của tôi e là khó mà giữ nổi một bức tượng phật lớn như anh.”

Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không giữ người này lại.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυật lại nhẹ nhàng nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên:

“Làm sao cô biết miệng lưỡi tôi tốt? Có điều chỉ cần cô Cố không thèm khát cơ thể tôi để giải quyết vấn đề sinh lý của mình, tôi tin rằng, tôi vẫn có thể làm tốt công việc này.”

“Rầm” một tiếng, Cố Ngôn đập một phát vào bàn.

Mẹ nó, đời này không thể sống nổi nữa.