Chương 13: Cô thiếu ngủ tới mức nào chứ

Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, Hàn Sắt Sắt phát hiện tuy rằng đầu óc mình hơi rối, nhưng thật sự vẫn chưa mất ý thức.

Thế nhưng Hàn Sắt Sắt lại không muốn đối mặt với sự thật u ám này, cũng không muốn nhìn thấy Chu Cảnh Thâm bắn đầy bụng mình.

Thật sự khiến người ta khóc không ra nước mắt.

Ly thuốc đó có độc, hay là Chu Cảnh Thâm có độc, hay là cô có độc, sao anh bắt được cô lại bạch bạch bạch không ngừng chứ?

Hu hu hu… Không thể tiếp tục như vậy nữa… Nếu không rất có thể cô sẽ là người trẻ tuổi đầu tiên chết sớm vì làʍ t̠ìиɦ quá nhiều…

Vì thế cô nhắm mắt lại, lông mi hơi rung lên, tròng mắt xoay quay tròn.

Dù gì Chu Cảnh Thâm cũng là đàn ông, cho dù anh có tức giận thì sao, nếu nhìn thấy cô ngất xỉu, cũng sẽ động lòng trắc ẩn một chút nhỉ.

Vì thế Hàn Sắt Sắt sử dùng kỹ năng diễn xuất của mình, chậm rãi thả lỏng hai tay đang nắm chặt Chu Cảnh Thâm, mềm nhũn vô lực nằm ở trên sô pha, sau đó dang hai tay nghiêng đầu sang một bên.

Lần này Chu Cảnh Thâm vẫn bắn vô cùng thoải mái, hai tay vốn đang chống ở bên cạnh người Hàn Sắt Sắt điều chỉnh hô hấp, kết quả thấy cô nhóc này lại ngang nhiên giả vờ ngất xỉu ở trước mặt anh.

Cô coi anh kẻ ngốc sao? Hay là cô thật sự khờ khạo?

Vào lúc anh duỗi tay muốn vỗ lên mặt cô một chút, nói với cô đừng ở chơi trò này ở trước mặt anh, di động anh vang lên, vì thế anh đành phải đứng dậy khỏi cơ thể Hàn Sắt Sắt trước, đi nghe điện thoại.

Điện thoại là thư ký gọi tới, có một số việc trong công ty cần xin ý kiến của anh, hai người nói chuyện điện thoại mấy phút, tới khi Chu Cảnh Thâm giải quyết xong cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn về phía Hàn Sắt Sắt trên ghế sô pha, không ngờ nhìn thấy Hàn Sắt Sắt không biết đã lật người từ khi nào, nằm nghiêng ở trên sô pha, cuộn tròn hai chân lại, tìm một tư thế tương đối thoải mái, hít thở nhẹ nhàng… Chìm vào giấc ngủ.

Chu Cảnh Thâm cảm giác mình sắp bị cô nhóc này chọc giận tới bật cười, lần này không phải cô giả vờ, cô thật sự đã ngủ rồi.

Mới nhắm mắt mấy phút là ngủ được ngay?

Cô là heo sao?

Chu Cảnh Thâm nhớ ra khi anh vào cửa Hàn Sắt Sắt đang ngủ trên trên sô pha, bây giờ vẫn có thể ngủ được, rốt cuộc cô thiếu ngủ tới mức nào chứ?

Nhưng nhìn Hàn Sắt Sắt chìm vào giấc ngủ say, Chu Cảnh Thâm phát hiện mình có chút không nỡ đánh thức cô.

Dù sao cũng là lần đầu thừa hoan, anh lại có thể lực hơn người như vậy, cô nhóc cảm thấy mệt cũng là bình thường.

Vì thế anh phá lệ có lòng tốt, tuy rằng anh là người có thói quen sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng anh vẫn bế Hàn Sắt Sắt vào trong phòng ngủ của mình, đặt lên giường, sau đó đắp chăn cho cô.

Nhưng nhìn cô nằm trong chăn, dáng vẻ yên tĩnh xinh đẹp lại ngoan ngoãn đáng yêu, anh giống như bị thứ gì đó lôi kéo, lại không nhịn được cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái.

Coi như nuôi một con vật nhỏ đi, cảm giác cũng không tệ.

Chu Cảnh Thâm nghĩ đến đây, tinh thần phấn chấn đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Cảnh Thâm bắt đầu điều tra lai lịch của Hàn Sắt Sắt và mối quan hệ giữa cô và Chu Dĩ Trạch.

Gia đình cô gái nhỏ không tệ, mẹ mở một chuỗi nhà hàng Trung Quốc tương đối nổi tiếng ở nước Mỹ, đồng thời còn sở hữu mấy phòng trưng bày nghệ thuật, mỗi món đồ trong bộ sưu tập đều có giá trị cao ngất trời.

Năm cô mười lăm tuổi, gặp được Chu Dĩ Trạch đến nước Mỹ tham gia cuộc thi piano, vừa gặp đã yêu, theo về tới Trung Quốc.

Ở Đế Đô, cô học chung trường với Chu Dĩ Trạch, hiện giờ đang ở nhà một người bạn của mẹ cô.

Cô thích Chu Dĩ Trạch, là kiểu thích rất đơn thuần, rất nhiệt tình.

Nhưng cô không dám nói, sợ nói ra sẽ không thể làm bạn được nữa, vì thế vẫn luôn lẽo đẽo bên cạnh Chu Dĩ Trạch.

Mà Chu Dĩ Trạch không biết tình cảm của Hàn Sắt Sắt sao?

Hai người đều là đàn ông, mắt cũng không mù, sao có thể không nhìn ra được?

Nhưng Chu Dĩ Trạch nhìn thấu mà lại không nói thẳng ra, là bởi vì anh ta phức tạp hơn Hàn Sắt Sắt quá nhiều.