Chương 14

Trước khi ra ngoài, Thiệu Bội cười xoa nhẹ đỉnh đầu Trình Hựu An, xúc cảm thật mềm mại, càng nhìn Trình Hựu An ngoan ngoãn, bà càng thấy thích, bà mà có cô con gái như thế này thì tốt rồi.

“Cả ngày ở trong nhà cũng không tốt, để dì bảo Giang Bình đưa con ra ngoài đi dạo.”

Qua ngày đó, Trình Hựu An cứ nghe đến tên cậu là thấy lo lắng, khi cô định lấy lý do làm đề để uyển chuyển từ chối thì Thiệu Bội đã nhét vào tay cô một tấm thẻ.

“Cho con tiền tiêu vặt, mật mã là ngày sinh nhật âm lịch của con, không cần tiết kiệm tiền cho dì.”

“Dì à, không cần...”

Điện thoại của Thiệu Bội vang lên, bà nhấc điện thoại lên tai, cười vẫy tay với Trình Hựu An, đạp trên giày cao gót rời đi.

Thẻ ngân hàng vẫn nằm trong tay, cô còn chưa trả lại.

Trình Hựu An đau đầu.

Trước khi đến đây, không chỉ bố mẹ cho cho cô tiền tiêu vặt, ông nội cũng cho cô rất nhiều, ngoại trừ mua đồ dùng học tập thì cô đều không dùng gì đến.

Vậy thì đợi dì trở về rồi trả.

Trình Hựu An trở về phòng bắt đầu làm đề, khi làm xong ba bộ đề nghe tiếng Anh thì trời đã sẩm tối, cô bỏ tai nghe xuống, xoa hai cổ tay nhức mỏi, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ.

Cô kinh ngạc đứng lên mở cửa, Giang Bình đứng ngoài cửa, sầm mặt: “Cậu là heo hả? Gọi thế nào cũng không nghe.”

Trình Hựu An bị oan, nhỏ giọng giải thích: “Tôi đang làm đề nghe nên không nghe thấy.”

Giang Bình nhìn qua vai cô, ánh mắt cậu rơi vào tai nghe đặt trên bàn, xác nhận cô không cố ý, cậu thu lại ánh mắt cáu kỉnh, khẽ nhếch cằm: “Thay quần áo.”

Chủ đề nói chuyện thay đổi quá nhanh, cô không kịp phản ứng: “Làm, làm gì?”

Giang Bình cười lạnh: “Mẹ chồng tương lai của cậu gọi điện thoại nói tôi đưa tên mọt sách là cậu đây đi ra ngoài chơi.”

Trình Hựu An bị cậu trừng mắt, cô tủi thân: “Cậu có thể đừng hung dữ như vậy được không? Tôi có thể ở nhà mà.”

Cậu chơi game cả buổi chiều, vừa đi ngủ thì bị gọi dậy, tâm trạng sao có thể tốt được?

Giang Bình lười đôi co với cô: “Cho cậu năm phút, tôi ở dưới lầu đợi cậu.” Nói rồi cậu quay người xuống lầu.

Trình Hựu An do dự một chút, cuối cùng cũng nhận mệnh đi thay quần áo.

Mùa hè ở Ôn Thành rất nóng, cho dù là sẩm tối, nhiệt độ cũng vẫn lên đến bốn mươi độ.

Vừa ra cửa, một luồng nhiệt nóng đã ập vào mặt, còn chưa đi được mấy bước, chóp mũi Trình Hựu An đã lấm tấm mồ hôi.

Đứng bên đường đợi năm phút, xe Giang Bình gọi vẫn chưa tới, cậu mệt mỏi cáu kỉnh, trực tiếp hủy chuyến xe, kéo Trình Hựu An lên xe buýt.