Chương 10: Đêm khuya say rượu

Chương 10: Đêm khuya say rượu

Trở lại Trì gia, trong nhà chỉ có cha chồng.

Mẹ chồng trở về Tống gia ăn tết, phải mấy ngày nữa mới trở về.

Mà Trì Ky thì từ trước tới nay không về nhà, loại tết đoàn viên này không có ý nghĩa gì đối với anh ta.

Tuệ Hòa gả vào Trì gia đã hơn một năm, tuy không biết rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra được quan hệ của cha mẹ chồng không tốt.

Bọn họ chia phòng ngủ, cha chồng công việc bận rộn, hai vợ chồng cũng không tiếp xúc nhiều.

Mẹ chồng rời nhà liên tục mấy ngày không trở về rất bình thường.

Ban đêm, Tuệ Hòa mơ thấy ác mộng, tỉnh lại có chút không ngủ được.

Cô ôm chân ngồi trên giường một lát, đợi tâm trạng ổn định mới rời giường khoác áo khoác, đi xuống lầu.

Cho dù qua đi nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn không chân chính đi ra khỏi bóng ma quá khứ.

Trì Yến Thanh bận rộn xong, đi từ phòng làm việc ra, khi đi ngang qua phòng con dâu cửa không đóng chặt, đang định giúp đóng lại, đến gần thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nức nở như tiếng thú nhỏ kêu.

Hắn gõ lên cửa mấy cái, lo lắng xảy ra chuyện, không nghĩ nhiều đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy con dâu xinh đẹp trẻ tuổi cuộn tròn trong góc, áo khoác lỏng lẻo mặc trên người, lộ ra mảng lớn vai lưng tuyết trắng.

Bên chân cô có mấy lon bia rỗng, trong tay cầm một lon, đều bị cô nắm biến dạng.

Dường như là sợ hãi, giống như bị bóng đè, cô khóc nức nở kèm theo kêu đứt quãng gì đó.

Bởi vì dáng ngồi, vốn là váy ngủ mát lạnh, làn váy đều bị vén tới tận đùi, qυầи ɭóŧ màu vàng cam đều có thể thấy được rõ.

Trì Yến Thanh nhíu mày, cầm lấy chăn mỏng trên sô pha đi về phía cô, nghe thấy tiếng bước chân, phản ứng của cô lớn hơn nữa, vẫn luôn ôm người lùi về sau.

Hắn khoác chăn mỏng lên trên người cô, tay cách chăn mỏng đỡ lưng cô, mở miệng trấn an:

“Tuệ Hòa, tỉnh lại đi, chỉ là giấc mơ mà thôi, đừng sợ!”

Tuệ Hòa vẫn run rẩy lợi hại, vươn tay giãy dụa đẩy tay hắn ra: “Đừng… Đừng mà… Cách xa tôi một chút… Đừng chạm vào tôi…”

Sắc mặt Trì Yến Thanh lập tức âm trầm, bàn tay to đè vai cô, cường thế véo má cô, khiến cô mở mắt ra.

Cô như không nghe thấy, trên mặt phủ kín nước mắt, đôi môi phấn nộn hơi đóng mở, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nhỏ:

“Đừng mà… Đừng đánh tôi… Tôi đau… Tôi đau quá…”

Trì Yến Thanh nhìn chằm chằm mặt cô một lát, không biết xuất phát từ tâm lý gì, vươn tay lau nước mắt trên gương mặt cô.