Chương 6: Nếu chó nhà cô cần phối giống có thể gõ cửa

Chương 6: Nếu chó nhà cô cần phối giống có thể gõ cửa

Chu Dịch nắm chặt dây, vẻ mặt anh không cảm xúc.

Thế nhưng An Mạt lại lúng túng rất muốn tìm một cái hố chui vào, quá mất mặt.

“Vậy tôi đi trước.” Chu Dịch lôi kéo chó nhà mình đi về phía trước.

“Được, hẹn gặp lại.” An Mạt thật sự cảm thấy Bối Bối giống như cô, thích phát tao.

Ở bên ngoài một tiếng cô mới lên lầu.

Thật trùng hợp gặp lại người đàn ông kia.

Hai người cùng đi thang máy.

Có lẽ vừa rồi Chu Dịch luyện quyền, trên người đổ mồ hôi, mồ hôi nhỏ giọt trên làn da màu cổ động, tản ra hương vị tanh xen lẫn vị mặn.

An Mạt đối mặt với người đàn ông, hai con chó đứng giữa, trong không gian bịt kín, cô ngửi thấy hương vị đó.

Chu Dịch bấm tầng bảy.

“Tôi ở tầng 12, anh ấn giúp tôi, cảm ơn.” An Mạt lễ phép nói.

Chu Dịch lại bấm xuống, chờ cửa thang máy đóng lại, anh dựa người lên.

Vừa rồi không nhìn kỹ, người đàn ông mặc chiếc quần thể thao xám lần trước, An Mạt liếc nhìn nhiều hơn, chỗ kia vẫn phồng lên.

Người đàn ông này thật sự không thích mặc qυầи ɭóŧ? To như thế.

“Tôi ở căn 703. Nếu chó nhà cô cần phối giống có thể gõ cửa.”

Chu Dịch chờ thang máy đi đến tầng bảy, trước khi ra thang máy đã nói thế.

“Được, ha ha.” An Mạt dùng nụ cười che giấu bối rối.

Sau khi người đàn ông rời đi, cô đánh lên đầu Bối Bối một cái.

“Đều là do mày gây chuyện.”



Người đàn ông kia vẫn luôn xuất hiện trong đầu An Mạt.

“Nếu chó nhà cô cần phối giống có thể gõ cửa.”

Cô trực tiếp giản lược thành: “Cần thì gõ cửa.”

Lặp đi lặp lại, An Mạt cảm thấy trong lời nói của người đàn ông có ẩn ý.

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Dần đi làm, anh ta làm ở bộ phận tiêu thụ của một công ty buôn bán, thường ngày công việc khá bận rộn, thường xuyên đi công tác.

An Mạt chưa nói tha thứ, bọn họ mới quen biết vài ngày, ở trên mạng trò chuyện dâʍ đãиɠ, mặc dù hạ thân chưa làm loạn nhưng cách nhục thể nɠɵạı ŧìиɧ không kém là bao nhiêu.

Triệu Dần thấy bạn gái thờ ơ, anh ta cưỡng chế hôn lên mặt.

An Mạt không còn cách nào, khí lực của cô không lớn bằng chó.

Triệu Dần vui vẻ cầm cặp công văn rời đi.

An Mạt chà lau nước bọt, vẻ mặt ghét bỏ.

Bởi vì dắt chó đi dạo quá sớm, căn bản chưa ngủ đủ, cô lại ngủ thêm một lúc, lúc thức dậy đã là giữa chưa.

An Mạt đã ngủ no mắt, nhưng bụng vẫn chưa đói, cô ngồi dậy thu dọn nhà cửa một lần.