Chương 6

Cuối cùng, đã chi 200 đồng để mượn bộ quần áo của cô lao công.

Cô ấy đã thay quần áo trong ánh mắt kỳ lạ.

Kiểu trang điểm này trông thật đẹp!

Tôi lại đội mũ và đeo khẩu trang, cuối cùng trông cũng tươm tất và đồng ý cuộc gọi điện video của Châu Dực.

Châu Dực cũng mặc đồng phục an ninh, vừa nhìn quần áo của tôi, anh ấy bỗng nhíu mày.

"Bảo bối, quần áo của em nhìn quen quá."

Suýt quên mất, hôm nay rất có thể anh ấy sẽ ở đây.

“Bà chủ nhà em chọn quần áo theo sở thích, em đã đi làm ở nhiều nhà và họ đều có đồng phục thế này!"

"Nhưng mà nhìn bài trí phía sau em, em đang không ở nhà của bà chủ sao?”

Tôi căng thẳng, lưng toát mồ hôi lạnh.

"Bởi vì hôm nay ra ngoài tổ chức tiệc nên dẫn theo vài người phụ giúp dọn dẹp, nhưng tiệc đã kết thúc, em gọi từ nhà vệ sinh của địa điểm."

May mắn thay, hôm nay thực sự có một bữa tiệc trong hội trường nhỏ bên cạnh địa điểm đấu giá.

Ngay cả khi Châu Dực ở hiện trường, tôi vẫn có cách để che giấu.

Cũng may anh ấy gật đầu, rốt cục ngừng nghi hoặc, trầm giọng nói nhớ tôi.

Khi tôi đang thấm mệt thì chợt có tiếng la hét từ ngoài phòng tắm.

"Phiền quá, định mua quà cho chú thím mà giờ hụt mất rồi, mau đi tìm xem cô ta là ai, thật là kiêu ngạo!"

Cô gái bước vào phòng tắm chửi rủa và liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Tôi càng hoảng sợ hơn khi hai mắt chạm nhau.

Đây không phải là cô tiểu thư họ Dư sao?

"Nhìn cái gì, chưa từng thấy người đẹp sao?”

Cô ta lườm tôi và đột nhiên chú ý đến điện thoại di động của tôi .

"Cô làm gì vậy, cô quay lén à, cô là ai, gan lớn như vậy, tôi muốn kiện cô!"

Tôi lập tức lắc đầu, nhưng cô Dư đó đã nhanh hơn tôi một bước.

"Đừng tưởng tôi không biết, các người đạo đức thấp kém, thích chụp lén để uy hϊếp người khác đúng không?"

Cuộc gọi video còn chưa cúp, sợ Châu Dực nhìn ra manh mối nên tôi nóng lòng muốn giật lại điện thoại.

"Chỉ là một chiếc điện thoại bị dỏm, cô nghĩ Dư Lệ tôi sẽ quan tâm?"

Khi cô ả nói, điện thoại đã bị đập mạnh vào góc tường.

Rất tốt, hoàn toàn hết hy vọng.

"Vậy cô đền tiền đi."

Dù sao cũng đã đập nát, cũng không nên phí thời gian với loại người này.

"Không phải chỉ có tiền thôi sao, có gì to tát đâu."

Dư Lệ hừ lạnh một tiếng, lấy ra 5000 tệ từ trong túi đưa cho tôi.

"Chỉ là một số tiền nhỏ, ai sợ."

Tôi cầm điện thoại di động, bật nó lên, chỉ còn một vài đường sọc thẳng.

"Tôi mua nó với giá là 25.900, đưa tiền, ngay bây giờ."

"Muốn lừa đảo? Một đứa lao công như cô có khả năng sử dụng một chiếc điện thoại giá đó sao!"

"Không tin thì tự lên mạng kiểm tra lại, *đừng tự cho là mình biết cả thế giới như vậy. [别一副自己没见过世面的样子]