Chương 3

“Con biết uống rượu không?” Chu Chính Đình lần nữa rót đầy cái ly, đưa cho Tô Trân.

Trên người Chu Chính Đình tỏa ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, cho dù nói lời dịu dàng lọt vào tai cũng như mệnh lệnh không thể làm trái.

“Cảm ơn ba.” Tô Trân nhận cái ly người đàn ông mới vừa uống xong, học dáng vẻ của ông, một hơi rưới toàn bộ chất lỏng vào họng.

Rượu có độ cồn cao khiến thực quản của cô như bị thiêu đốt, nóng rát đau đớn, Tô Trân nhịn lắm mới không ho ra tiếng. Cô rất ít uống rượu mạnh như vậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.

“Xem ra Tiểu Trân không biết uống rượu, nào, tới đây ngồi với ba một lát.”

Tô Trân thuận theo ngồi xuống sô pha bên cạnh, cách Chu Chính Đình một cánh tay. Ông không mở miệng, cô cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Hai người im lặng ngồi đó, men say bốc lên, Tô Trân nghe giai điệu âm nhạc cổ điển phát ra từ trong TV, chỉ chốc lát sau đã mơ hồ ngã trên sô pha ngủ mất.

Tiếng hít thở nặng nề truyền vào tai Chu Chính Đình, ông nghiêng đầu nhìn dung nhan say ngủ điềm tĩnh của con dâu. Cặp mắt to ngập nước đã khép lại, lông mi dài khẽ run theo nhịp thở, hai má hây hây say lòng người.

Hôm nay Tô Trân mặc một chiếc áo dệt sam, co dãn bó sát người, bọc lấy bầu ngực tròn trịa. Cặρ √υ" của Tô Trân có hình dáng rất đẹp, kích cỡ no đủ, không người đàn ông nào thoát khỏi sự mê hoặc của nó.

“Tiểu Trân, ngủ rồi sao?” Chu Chính Đình ngồi xổm bên sô pha, ghé sát vào mặt con dâu, nhìn chằm chằm nốt ruồi trên chóp mũi cô.

Trả lời Chu Chính Đình là tiếng hít thở đều đều của Tô Trân.

Chu Chính Đình ôm người đi vào phòng ngủ của mình, đặt cô lên chiếc thảm mềm phong cách Bắc Âu.

Trong lúc đó di động của Tô Trân có đổ chuông, Chu Chính Đình nhìn hai chữ “ông xã” hiển thị trên màn hình không khỏi nhíu mày, ấn phím nghe.

Bên kia điện thoại đến tiếng ồn ào cả trai lẫn gái, Chu Khải Hiên uống đến say mèm, “Bà xã, hôm nay anh không về nhà đâu, bọn họ…… khà khà…… bọn họ đều không tin anh là người đàn ông tốt của nhà họ Chu, em xem, anh, anh chỉ cần không về nhà, mỗi lần đều nhớ phải gọi điện thoại báo với em một tiếng…… ha ha, bảo bối, anh yêu em, chụt~”

Câu cuối cùng, cũng không biết là nói cho ai nghe.

Chu Chính Đình cầm di động không nói một lời, đối diện cũng không phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng cúp máy.

Tên khốn này rốt cuộc có điểm nào giống ông. Thật đúng là bị Vương Lệ Dĩnh chiều hư rồi, tưởng là con trai độc nhất trong nhà thì có thể vô pháp vô thiên, chờ kế thừa di sản sao?

Chu Chính Đình khinh thường hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên. Sau đó, quỳ xuống bên người Tô Trân, dùng cả tay chân bò lên người cô.

Tô Trân bị bao phủ bởi thân hình cao lớn, mà tư thế của Chu Chính Đình, tựa như một con chó trung thành. Cánh tay chống hai bên sườn bả vai dần dần khụy xuống, kéo theo thân thể đè áp……

Chu Chính Đình quỳ bò, cúi đầu hôn môi con dâu.

Đầu tiên ông dùng môi chạm lên chóp mũi xinh xắn, sau đó vươn lưỡi, liếʍ cánh môi mềm.

Trong lúc ngủ mơ Tô Trân chủ động hé miệng, đón nhận sự xâm lấn của ông, theo phản xạ có điều kiện ngậm lưỡi Chu Chính Đình mυ"ŧ vào miệng, còn chậc chậc mấy tiếng như đang nhấm nháp hương vị Vodka lưu lại..

...............