Chương 33: Không Gặp

“Không có chuyện gì cả.” Cố Khuynh Thành nhất định không thể nói ra chuyện tối qua. Cô không thể nói mình đã ngủ với cậu chủ nhà họ Kinh được. Đã vậy, cô còn còng tay anh vào giường.

“Mẹ, con thấy hôm nay mẹ trắng hơn bình thường, nhất là cổ.” Cố Tiểu Viêm nhìn cổ cô, cười rạng rỡ. Cố Tiểu Viêm nhìn rất kỹ càng, tỉ mỉ. Cố Khuynh Thành vừa bước vào cửa cậu bé đã phát hiện điều này.

“Mặc váy cưới đánh chút phấn là chuyện bình thường mà con?” Cố Khuynh Thành bỗng nhiên “có tật giật mình”. Tối qua, người đàn ông đó quá mạnh bạo, trên người cô vẫn còn vết tích, phải đánh mấy lớp phấn mới che được mờ đi.

Cô thật sự hết cách rồi!

“Mẹ biết thế nào gọi là giấu đầu hở đuôi không?”

Cố Tiểu Viêm nửa chữ cũng không tin lý do thoái thác ấy của mẹ mình. Đến hôn lễ mẹ còn không quan tâm, lại còn để ý cổ có trắng không?

Cố Tiểu Viêm nghĩ tối qua chắc chắn có chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Kế hoạch hôm nay quan trọng như vậy, cả đêm qua mẹ lại không về. Cậu bé nghĩ người có thể giữ chân mẹ cả đêm qua không hề tầm thường.

Đúng, không hề tầm thường!

Cố Khuynh Thành thở dài. Có một cậu con trai quá thông minh lanh lợi, đôi lúc cũng rất đau đầu.

“Thành Thành, rốt cuộc tối qua có chuyện gì?” Giọng nói Đường Quân Diệp nghiêm trọng hơn: “Có phải là Cố Chí Quốc không?”

“Không phải.” Cô không muốn cũng không thể nhắc đến nửa chữ về chuyện tối qua.

Đường Quân Diệp thấy cô không muốn nói, nhìn cô cũng không sao nên không gặng hỏi nữa.

“À đúng rồi, nhà họ Kinh có ý định tuyển dụng em. Nói trắng ra là tuyển dụng Hòa Thiếu Bạch. Tổng giám đốc Kinh sai cậu Kinh đích thân đi xử lý chuyện này. Nếu cậu Kinh thực sự đến tìm em, em có gặp không?” Quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Kinh khá tốt nên Đường Quân Diệp biết rõ chuyện này.

Cố Khuynh Thành chính là Hoà Thiểu Bạch mà người ngoài không ai biết, đương nhiên nhà họ Kinh cũng không rõ, nên mới bảo cậu Kinh tìm Hòa Thiếu Bạch.

“Không gặp.” Cố Khuynh Thành thầm thở dài, bàn tay cầm chiếc điện thoại dường như siết chặt hơn.

Cô mong không còn liên quan gì đến Kinh Lan Thần nữa, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, cho dù là với thân phận Hòa Thiếu Bạch.

Hơn nữa, cô còn có nhiều việc cần làm, cũng không tiếp nhận lời mời tuyển dụng của tập đoàn họ Kinh được, nên cô thấy không cần gặp Kinh Lan Thần.

Đường Quân Diệp không bất ngờ về câu trả lời của cô. Anh ta biết kế hoạch của cô là gì, biết cô chắc chắn sẽ không nhận lời tuyển dụng của tập đoàn họ Kinh. Nhưng nghĩ đến thông tin mình có, anh ta không nhịn được cười: “Cậu Kinh luôn không chịu tiếp quản chuyện làm ăn của nhà họ Kinh. Lần này tổng giám đốc Kinh giao cho cậu Kinh nhiệm vụ “tử thần”. Nếu cậu Kinh không hoàn thành chắc chắn sẽ bị tổng giám đốc Kinh xử.”

Cố Khuynh Thành không nói gì. Cô nghĩ về cảnh tưởng tối qua.

Tối qua cô đi sắp xếp vài việc, tiện giải quyết việc của Cố Tư Tư.

Vì không để bại lộ, cũng vì mấy việc tối qua cô xử lý hơi đặc biệt, tối qua cô đã giả danh Hòa Thiếu Bạch ra ngoài. Nên khách sạn Kinh Niệm không tìm ra được lịch sử cô đi ra ngoài.

Bảy năm trước, cô đến một ngôi làng nhỏ sâu trong núi, tìm học thuật hóa trang của một người dân tộc Mèo đã trăm tuổi. Thuật hóa trang của ông được truyền lại nhiều đời, tổ tiên ông gọi là thuật dịch dung.

Cô cũng chỉ vô tình biết được chuyện này.

Sau khi chứng kiến, Cố Khuynh Thành thấy gọi là thuật dịch dung không quá chút nào.