Chương 17: Không thuần 3

Tấn Sứ đi theo ở bên cạnh, cười nói: "Thiếu tướng quân anh tư bừng bừng, hăng hái, rất có phong phạm của Tấn vương năm đó, nếu như Tấn vương ở đây, cũng chắc chắn sẽ tán thưởng có thừa."

Sở Thái hậu ý cười đầy mặt: "Dù sao cũng là bổn hậu tự mình nuôi dưỡng ra, từ nhỏ phóng ngựa thả ưng, tung hoành hoang dã, võ nghĩa đều học danh sư, tử đệ bình thường há có thể so sánh?"

Sứ giả nói: "Nghĩ đến năm đó Thái hậu chưa xuất giá, cùng Tấn vương đi săn, chớp mắt đã bốn mươi năm trôi qua. Tấn vương nhớ tình huynh muội với ngài, nếu không phải đường sá giữa hai nước xa xôi, không chịu nổi tàu xe mệt mỏi thì lần này nhất định sẽ tự mình đến Sở Đô chúc thọ ngài."

Sở Thái hậu than nhẹ một tiếng: "Thôi đi, ca ca và ta tuổi đều đã cao, cái thân thể kia nào chịu được giày vò? Cứ để lão ca ca bảo dưỡng cho thật tốt."

Bà dứt lời, liền nhìn về phía Kỳ Yến: "Đợi qua thọ thần rồi, con có thể theo sứ thần Tấn quốc rời đi, đến Tấn quốc gặp ngoại tổ con một chút?"

Ngoại tổ của Kỳ Yến, chính là lão Tấn vương.

Vệ Trăn trước đây cũng nghe a đệ nói qua thân thế của Kỳ Yến, cực kỳ khúc chiết, liên quan đến một đời trước.

Đương kim Sở vương mới bắt đầu thượng vị, căn cơ bất ổn, trong triều đại quyền đều bị Lục khanh nắm giữ trong tay, Sở vương muốn thanh toán giới quý tộc, mở rộng quyền lực. Kỳ thị đứng mũi chịu sào, trên dưới trăm người trong tộc đều bị thanh toán một cách dã man, bị lưu vong phương bắc.

Phụ thân Kỳ Yến bị trục xuất, rơi vào đường cùng bôn tẩu đến Tấn quốc phương bắc, được công tộc Tấn quốc thu lưu.

Sau đó, công chúa Tấn quốc Cơ Cầm cảm mến với hắn, dẫn tới bỏ trốn. Tấn vương xưa nay thương yêu nữ nhi này, mặc dù giận dữ nhưng cũng không thể làm được gì.

Không lâu sau, Kỳ phụ được Tấn vương trợ lực trở lại Sở quốc, một lần nữa gầy dựng thế lực ở biên quan, khôi phục lại Kỳ tộc.

Tấn quốc oai phong cai trị phương bắc, thực lực hùng hậu, chính là đứng đầu chư quốc.

Lão Tấn vương là vua của bầy hổ, hùng tâm bừng bừng, có ý chí tranh giành Trung Nguyên, dù là Sở quốc cường đại cũng phải kính sợ ba phần, tới mấy năm qua thực thi kế sách thông gia kết minh, biên quan tương đối thái bình.

Đương kim Sở Thái hậu chính là hòa thân công chúa, là muội muội ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra với lão Tấn vương.

Cho nên thân phận Kỳ Yến khác biệt, là Thiếu chủ Kỳ gia, càng là ngoại tôn của Tấn vương, chất ngoại tôn của Sở Thái hậu.

Cơ Cầm công chúa gả đến Sở quốc, cùng trượng phu tình cảm sâu đậm, phu thê ân ái ba năm, đáng tiếc nhiễm bệnh hương tiêu ngọc vẫn từ sớm. Sở Thái hậu thương yêu chất nữ, yêu ai yêu cả đường cũng thương yêu Kỳ Yến, đưa hắn đến Chương Hoa Ly Cung tự mình nuôi dưỡng, cũng bởi vậy mới có câu chuyện mà Sở Thái hậu và Tấn Sứ vừa nói ban nãy.

Ở Sở quốc, luận thân phận luận tôn quý, cho dù so với Thái tử thì hắn cũng không thua kém bao nhiêu.

Ánh mắt của toàn bộ đám đông đều rơi vào trên người hắn. Kỳ Yến ăn nói hữu lễ, ung dung không vội, là sợi dây liên kết giữa hai nước, trường hợp thế này ngay cả Thái tử cũng nói không được mấy câu, vương tôn quý tộc bốn phía càng ảm đạm phai mờ.

Kỳ Yến tùy ý liếc nhìn đám người bên cạnh, ánh mắt lướt qua Vệ Trăn, hơi ngừng lại một khắc, rất nhanh lại dời đi, tiếp đó cùng Tấn Sứ chuyện trò vui vẻ.

Không bao lâu, Kỳ Yến bồi Thái hậu đi lên đài cao, trong lúc đó Vệ Trăn căn bản tìm không thấy cơ hội nói chuyện với hắn.

"A Trăn ——" sau lưng truyền đến một tiếng kêu.

Vệ Trăn quay đầu, thấy Sở vương hậu đi về phía mình, phụ nhân xinh đẹp mặc một thân hoa bào uốn lượn chạm đất, ở trong màu đỏ thắm và xanh biếc của vòng ngọc phỉ thúy toát ra vẻ đoan trang vô cùng, toàn thân cực kỳ tôn quý.

Vệ Trăn hành lễ vấn an. Sở vương hậu nói: "Nghe Thái tử nói con nhiễm phong hàn, hôm nay nhìn thấy, ngược lại bệnh khí đã tiêu tan không ít."

Cho dù trên mặt mang ý cười nhưng giọng nói của Vương hậu cũng vẫn lạnh nhạt, "Nhưng mà cho dù ở bên trong Ly cung, A Trăn cũng chớ có quên quy củ. Đợi ngày mai, còn phải theo thường lệ đến trong cung ta thỉnh an."

Nửa năm qua, vương hậu thường xuyên gọi Vệ Trăn vào cung, lấy lý do nàng lớn lên ở đất Nam không hiểu quy củ trong cung, sai ma ma dạy bảo công khóa lễ nghi.

Nhưng mà cho dù có yêu cầu hà khắc đến cỡ nào thì Vệ Trăn vẫn làm được vô cùng tốt, khiến Vương hậu tìm không ra một chút khuyết điểm.