Chương 11: Lần đầu giao phong (4)

Editor: Minh Nguyệt Mạn

Ngũ Văn Bác bị dọa sợ đến suýt chút tè ra tại chỗ. Gã đến cả giày cũng không kịp xỏ vội vàng nửa chạy nửa lộn nhào xuồng tầng. Vừa mới xuống đến nơi, gã liền thấy hình ảnh bảo an chuẩn bị vây đánh Trần Dã, trước mắt gã lập tức tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Còn may gã vẫn đủ sức lớn tiếng ngăn lại.

Mà quản lý trưởng thấy cửa hàng trưởng như vậy cũng sững sờ. Không hiểu vì sao cửa hàng trưởng ngày thường tiêu sái phong vân hôm nay vì sao lại kích động như thế. Là vì đại tiểu thư Triệu gia Triệu Tuyết Tình đến cửa hàng sao?

Trong mắt những nhân viên khác khác, cửa hàng trưởng nắm trong tay mọi quyền sinh sát, tiền lương của họ chỉ là một câu nói trong miêng gã mà thôi.

Một cửa hàng đồ hiệu xa xỉ xa hoa, cửa hàng trưởng càng phải có nhân mạch riêng, mánh khóe thông thiên. Nghe nói vì gã có chút quan hệ với đại gia tộc Hạ gia. Ngày thường không ít người muốn nịnh hót gã, cô ta lần đầu tiên nhìn thấy gã thất thố như thế.

Mà lửa giận trong lòng Ngũ Văn Bác hiện tại đang cao ngút đến chân trời, bước nhanh về phía trước. Trực tiếp giơ chân về phía cây gậy của một trong số các bảo an, đã bay người nọ lăn xuống đất. - “Cút đi.”

“Còn không may thả gậy xuống, toàn bộ đều cút ra ngoài cho ta.” - Quản lý trưởng thấy thế, mồ hôi lạnh liền trào ra, vội vàng tươi cười tiền lên chào hỏi - “Cửa hàng trưởng, anh sao lại xuống đây làm gì vậy?”

“Cô còn dám hỏi tại sao tôi lại xuống đây hả? Tôi nếu còn không xuống, cô có phải còn muốn đυ.c trời hay không?” - Ngũ Văn Bác thở phì phò.

“Nhưng mà cửa hàng trưởng, kia chính là đại tiểu thư Triệu gia đó.” - Quản lý trưởng còn tưởng Trần Dã chỉ là người quen cũ với cửa hàng trưởng, muốn lấy Triệu Tuyết Tình ra để cửa hàng trưởng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Triệu gia? Triệu gia nào?” - Ngũ Văn Bác lập tức sững sờ, nhìn về phía Triệu Tuyết Tình liền bừng tỉnh đại ngộ. - “Chính là Triệu gia sắp phá sản kia hả?” - Ngũ Văn Bác giận run người, cái đứa quản lý trưởng này sao có thể thiếu kiến thức đến như thế cơ chứ? - “Đi đi, cô không cần làm ở đây nữa. Cầm tiền lương tháng này rồi cút đi.”

Ngũ Văn Bác lười nói nhảm với quản lý trưởng, lập tức kêu bảo an vẫn chưa kịp phản ứng lại bên ngoài kéo quản lý trưởng đi. Sau đó, dưới anh mắt ngạc nhiên của nhân viên, xoay người cười lấy lòng Trần Dã. Lời nói tiếp theo còn kinh người hơn - “Trần đại thiếu, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi nghiêm túc nhận giáo huấn lần này, sẽ nhanh chóng chỉnh sửa cải cách lại. Cậu cứ coi tôi như quả rắm thả rồi bỏ nhé.”

Trần Dã có chút nhàm chán khoát tay, gã liền đứng bên cạnh làm người sai vặt cho hắn. Nhân viên cửa hàng trợn tròn mắt. Cửa hàng trưởng lúc nào cũng tiêu sái phong vân cửa bọn họ cũng có thể hèn mọn như hiện tại. Hơn nữa, cửa hàng trưởng vừa gọi hắn là Trần đại thiếu.

Thử hỏi gió trên trời cao còn không khó thấy được bằng được gặp Trần thiếu một lần. Mặc dù bốn nhà Trần, Hạ, Hàn, Tiền được xưng là bốn đại gia tộc, nhưng ba nhà khác chẳng qua cũng chỉ bằng cổ tay của Trần gia. Đứng đầu trong cả hai giới hắc bạch, không ai có thể vượt qua.

Thành phố Vân Thiên, Thành phố Trường Hà, Thành phố Đông Hải. Trần gia chính là hào môn cao quý nhất tỉnh Giang Nam. Mà người đứng trước mặt bọn họ bây giờ, chính là người thừa kế duy nhất, đại thiếu gia Trần gia - Trần Dã.

Nhiều nhân viên phục vụ tâm đập thình thịch, thầm cảm thán may mắn lúc nãy không hùa theo quản lý trưởng làm khó dễ Trần thiếu. Các cô lúc này nhìn Trần Dã chỉ thấy ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn dật, nhìn bằng một con mắt cũng đủ để cảm thấy rạo rực hạnh phúc.

Mà quản lý trưởng đứng nghe bên ngoài liền hai mắt trống rỗng mà nhìn bọn họ, nhất là người đứng ở trung tâm vòng tròn kia - Trần Dã. Chỉ cảm thấy nãy giờ cô ta nhảy múa giống như một con hề. Triệu gia? Triệu gia trong mắt Trần Dã chẳng là cái gì cả.

Trần Dã đương nhiên thu hết ánh mắt của nhưng người xung quanh, đáy lòng không khỏi cảm thán. Đây đều là mị lực của đồng tiền đó. Đương nhiên cũng bao gồm một ít khí chất và vẻ đẹp trai của hắn nữa.

Không bao lâu sau, một chiếc Koenigsegg xuất hiện bên ngoài cửa hàng, một thanh niên có mái tóc hơi loạn chạy vào trong. Đó chính là Hạ Tiểu Mộc.

Vừa mới bước vào liền thấy Ngũ Văn Bác khéo léo đứng bên cạnh Trần Dã. Lại nhìn bên cạnh, có rất nhiều gậy gộc phong bạo lực rơi trên đất. Có vẻ vừa rồi bảo an đẫ bị giáo huấn, vấn đề đã được giải quyết. Hạ Tiểu Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Còn may, không có làm lớn chuyện. - “Trần thiếu, không sao chứ?”

Mặc dù biết không có chuyện gì vẫn nên hỏi thăm một chút. Nếu Trần thiếu bị đánh trong cửa hàng của cậu ta, về nhà không chừng còn bị cào thê một lớp da, cha cũng có khả năng trục xuất cậu ta ra khỏi gia tộc mất.

Trần Dã ra hiệu không có việc gì, sau đó chỉ vào bộ lễ phục trong tủ thuỷ tinh - “Bộ đó bao nhiêu vậy?”

Hạ Tiểu Mộc ha ha cười nói - “Trần thiếu đã ưa thích như vậy, thì nói gì đến tiền nong chứ. Hôm nay cửa hàng trong tay tôi đã thất thố với cậu rồi, nên bộ lễ phục này cứ coi như là bồi lễ tặng Trần thiếu đi.”

Nhân viên phục vụ cũng cửa hàng trưởng đứng cạnh cũng khom lưng xin lỗi.

Bỗng nhiên, Triệu Tuyết Tình vẫn luốn sửng sốt đứng phía sau đột nhiên lên tiếng - “Trần Dã, nếu như anh muốn tặng quần áo cho tôi, tôi có thể cân nhắc cho anh cơ hội.”

Nàng nói thế vì chắc chắn nãy giừo Trần Dã chỉ đang trêu tức nàng. Bởi vì nãy giờ cửa hàng trưởng đã xuống tầng được ba năm phút, nhưng hắn vẫn không minh bạch thân phận của mình trước mặt mọi người, cũng không có ý tứ đuổi nàng đi, còn đặc biệt hỏi nàng có thích bộ lễ phục đó không.

Hắn nhất định là để ý lời nàng nói lúc vừa bước vào cửa hàng. Nếu như hắn vô tâm cũng sẽ không để nàng đến như vậy. Cho nên Triệu Tuyết Tình vẫn cho rằng Trần Dã vẫn sẽ liếʍ chó nàng như trước đây. Dù sao cũng đã liếʍ hơn ba năm, muốn thay đổi cũng không dễ như vậy.

Bất quá có nhiều người con gái tự tin đến mù quáng. Người chỉ kém nàng một chút đã cảm thấy người ta không cùng đẳng cấp với nàng. Nhìn người mạnh hơn nàng rất nhiều lại chỉ cho ràng người ta chỉ mạnh hơn nàng một chút. Triệu Tuyết Tình vĩnh viễn cảm thấy nàng và Tô Nhiễm Nhiễm không hơn kém nhau là bao. Trong mắt loại người này vĩnh viễn luôn mang theo kính phóng to thu nhỏ, phóng đại điểm yếu của người yếu và thu nhỏ điểm mạnh của người mạnh.

Trần Dã sững sờ, rồi lập tức hiểu ý đối phương. Thật đúng là cạn lời. Triệu Tuyết Tình biết tự chăm sóc như thế, có thể trưởng thành đến hiện tại cũng thật hiếm lạ. Được nuông chiều từ bé, lại luôn không thiếu liếʍ cho vây quanh nàng, Triệu Tuyết Tình nghĩ như vậy thật ra cũng có thể hiểu được. Trần Dã cười ha ha một tiếng, trực tiếp vung tay mua bộ lễ phục. - “Cảm ơn ý tốt của Hạ thiếu, nhưng bộ lễ phục này là tôi mua tặng bạn gái. Tiêu tiền tỏ ra tương đối có thành ý hơn.

Thấy hắn nói như vậy, lại thấy Triệu Tuyết Tình đứng ngay bên cạnh, Hạ Tiểu Mộc cũng không phản bác được, chỉ có thể âm thầm giảm giá 90%, sau đó đóng trong hộp đưa tới. - “Tẩu tử thật hạnh phúc.” - Vốn Hạ Tiểu Mộc định tự tay đưa cho Triệu Tuyết Tình.

Sắc mặt Triệu Tuyết Tình liền trở nên tốt đẹp, lại có chút mừng rỡ. Xem ra Trần Dã vẫn không từ bỏ được nàng. Khoảng thời gian này nàng cho sắc sắc mặt tốt quá, xem ra về sau phải lấy lại mới được.

Lâm Tinh Vũ cảm thấy trên đầu mình xanh mơn mởn, nhưng thấy bộ lễ phục đính kim cương lấp lánh, còn có lông vũ mịn màng, vẫn lựa chọn im lặng không nói tiếng nào. Đây là quà tặng Triệu Tuyết Tình không phải chàng đi xin. Cứ coi như là Trần Dã bồi thường cho chàng đi.

Vương Hâm Hâm vô cùng kích động. Bộ lễ phục này không chừng cô ta có thể mượn mấy ngày đi khoe khoang trước mặt đám chị em đây.

Đột nhiên, một cánh tay vươn ra đoạt lấy quần áo trong tay Triệu Tuyết Tình. - “Mắt mũi để đi đâu vậy? Tẩu tử của cậu ở bên này cơ.” - Trần Dã im lặng, một mỹ nữ như chị họ đứng sừng sững ở đây như thế, mà mắt Hạ Tiểu Mộc mọc lệch, lại nhất quyết chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Tuyết Tình.

Hạ Tiểu Mộc không kịp phản ứng lại, chìm chằm chằm về phía Tô Nhiễm Nhiễm, lại chỉ nhìn một chút nên may mắn không phạm phỉa cùng một sai lầm như Lâm Tinh Vũ.

Cậu ta tranh thủ lấy lại tinh thần, quay đầu nói với Tô Nhiễm Nhiễm - “Thật vô ý quá. Trước khi đến đây em uống hơi nhiều nên hơi loạn phương hướng một chút.” - Trong lòng thì không khỏi chấn kinh. Trần thiếu tìm đâu ra một cô gái xinh đẹp đến thế, quả thực là ăn đứt đám minh tinh màn ảnh kia rồi. Xem ra Trần thiếu đã từ bỏ làm người theo đuổi Triệu Tuyết Tình. May mà hắn nhanh trí không nhìn nhiều, cũng kịp thời quay xe. Nếu không vỗ mông nhầm ngựa không ăn c*t thì cũng là bốc c*t.