Chương 27

Ngạn Liễm trong trà hạ dược, chính là bột phấn tinh chế từ mấy đóa “Hàm hương” đem về từ Dậu tộc lãnh địa.

Ngày ấy, Thanh Lưu đối hắn tiết lộ bí mật của loài hoa này.

Ba năm sau, Ngạn Liễm trở lại Dậu tộc, chốn cũ dừng chân.

Thanh Lưu dẫn theo tộc nhân tổ chức đại lễ nghênh đón.

Về sau, nàng lại nói cho Ngạn Liễm biết

một việc có liên quan đến bí mật hoa “Hàm hương”.

Cũng chính là động lực thúc đẩy Ngạn Liễm đưa ra quyết định trọng đại nhất cuộc đời mình.

Bất quá, hiện tại mấy chuyện tương lai chúng ta tạm thời không nhắc tới.

Chỉ nói, hoàng đế uống sạch chén trà.

Sau một lát mơ mơ màng màng liền lăn ra bất tỉnh nhân sự.

“Bệ hạ!”, Ngạn Liễm len lén gọi.

Không có phản ứng.

Tái lớn tiếng một chút, vẫn nặng nề ngủ.

Ngạn Liễm thở dài, rốt cuộc tháo xuống lớp vỏ bao ngày ngụy trang, nhẹ nhàng hướng người kia xoa xoa hai gò má.

“Ta không trông cậy ngươi tha thứ???” Hắn thấp giọng nỉ non, “Thứ cho ngươi uống chính là Hàm hương, công dụng của thuốc ta đã từng thử qua, ngươi chỉ cần ngủ

suốt mười hai canh giờ sẽ dần tỉnh lại, không

tổn hại

đến

thân thể. Trong thời gian say ngủ, an nguy của ngươi cũng không cần lo lắng, nhị ca đang trên đường tới, hắn còn dắt theo mấy vị đại thần đến đây để thúc giục người mau về phê duyệt tấu chương nga, nói vậy sáng mai liền có thể hộ giá ngươi chu toàn???”

“Ta không nghĩ???” Ngón tay theo gương mặt hoàng đế nhẹ nhàng phác họa, “Nhưng ta phải đi”.

Khẽ cúi mình hôn lên đôi môi người tình:” Ta có thể hiểu được, thân làm đế vương, ngươi phải gánh vách nhiều trọng trách, vì hoàng triều lưu lại huyết thống cũng nằm trong số đó đi.”

Tái hôn một chút: “Chúng ta không thể quá ích kỉ, có nhiều thứ so với tình yêu còn quan trọng hơn rất nhiều!”

Lại hôn:”Chính là, ngươi tựa hồ luôn xem nhẹ, ta cũng là nam nhân???”

Mơn trớn trên hầu kết:”Nam nhân đều mang trong người du͙© vọиɠ độc chiếm mãnh liệt, ta không phải ngoại lệ!”

Ngón tay trượt xuống, cởi bỏ nội y.

Đặt từng nụ hôn lên bờ ngực anh dũng: “Ta không nghĩ muốn nữ nhân ở nơi này chạm vào ngươi???”

Môi lướt dọc một đường, tại cơ bụng rắn rỏi dây dưa: “Chỗ này cũng không muốn thấy nữ nhân đυ.ng vào???”

Đầy ra khỏa khố, bỏ đi tầng tơ lụa cuối cùng.

Nhẹ nhàng hôn lên bộ vị theo bản năng đã ngẩng đầu lên phân nửa:” Lại càng không muốn để nữ nhân tại địa phương như vậy bính ngươi???”

Nói xong mở miệng, hàm vào hoàng đế du͙© vọиɠ.

Phun ra nuốt vào, cho dù chủ nhân của nó vẫn đang say ngủ, toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, chỉ trong chốc lát, liền ở trong miệng Ngạn Liễm mà phóng thích.

Ngạn Liễm ngẩng đầu nuốt dòng nùng tinh trắng đυ.c, nhìn gương mặt hoàng đế miên man thấm màu tìиɧ ɖu͙©.

Ai ngờ kẻ đang mơ ngủ kia lại nâng tay mạnh mẽ ôm lấy Ngạn Liễm.

Gắt gao triền miên, thoáng cái liền đưa lên cùng hạ thân Ngạn Liễm ma sát.

Vừa mới hướng hoàng đế hành sự, Ngạn Liễm há có thể không nổi lên cảm giác, bụng đã sớm quặn thắt, du͙© vọиɠ vận sức chờ phát động. Gặp hoàng đế nháo loạn, hắn suýt nữa thật đã tiết đi ra.

Ngạn Liễm hoảng sợ cười khổ, nghĩ muốn đẩy hoàng để qua một bên không ngờ lại bị ôm về, cũng thôi ngưng phản kháng.

Mà Dịch Lan lại không ngừng hướng hắn tuyệt vọng

ôn nhu cọ xát.

Ngạn Liễm hít thật sâu, gắt gao nhắm mắt lại, một chút rồi một chút, thong thả rồi kiên định, đem thân thể đang dây dưa của chính mình chậm rãi ly khai người nọ.

Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút, Ngạn Liễm mắt thấy đã sắp rời khỏi vòng tay ấm áp.

Ai ngờ, cuối cùng vẫn bị túm lôi trở về.

Lúc này đây, hai người gần như dán vào nhau, môi chạm môi, nóng bỏng ngực liền ngực, du͙© vọиɠ trương lên đắc cứng rắn.

Ngạn Liễm cảm thấy sắp không thể khống chế được chính mình.

Hiện tại, hoàng đế vẫn mê man chợt

phát ra một tiếng thở dài quyến rũ, rêи ɾỉ câu hồn.

Lý trí Ngạn Liễm vất vả tích tụ bấy lâu thoáng chốc tan thành mây khói.

Cởi bỏ chính mình ngoại bào,hắn ôm trụ đầu hoàng đế, vôi vàng hôn xuống.

Thân thể ngủ say của Dịch Lan theo bản năng động vật mà tuần hoàn, hơi nóng thiêu đốt, hai chân mểm dẻo rắn chắc mở ra bò lên thắt lưng Ngạn Liễm.

Dưới tán phù dung, hai bóng người quấn vào nhau không dứt.

Xào xạc, rêи ɾỉ, thở dốc, cùng thanh âm ngày xưa tựa hồ có điểm bất đồng. Thật lâu sau, truyền ra tiếng gọi ai oán cùng ai đó thở dài?????

Ngạn Liễm chìm trong lốc xoáy du͙© vọиɠ mãi tận khi trời tờ mờ sáng mới buông ra.

Nhìn lại ngôi cửu ngũ chí tôn nắm giữ đại giang sơn gấm vóc, đêm qua cư nhiên bị chính mình đặt dưới thân.

Giờ phút này, do tác dụng của “Hàm hương” cộng thêm một đêm cuồng nhiệt khiến cho hoàng đế mệt mỏi đến cực độ mà mê man.

Nhìn lại hạ thân Dịch Lan, tuy rằng đã có vạn phần chuẩn bị, nhưng địa phương lần đầu tiếp nhân du͙© vọиɠ nam nhân vẫn bị xé rách đổ máu.

Ngạn Liễm xả ra một góc nội y, bưng đến thau nước lấy ấm từ dục thủy giúp hoàng đế lau rửa. Cuối cùng thay cho hắn kiện áo quần mới toanh che đi dấu vết tìиɧ ɖu͙© điên cuồng, miễn cho người ngoài tiến vào trông thấy hoàng đế một thân hôn ngân xanh tím lại tung tin đồn thất thiệt.

Thu thập xong xuôi, chính mình cũng sửa sang y phục, Ngạn Liễm day dứt nhìn người nằm trên giường.

Nhịn không được, quá khứ đã qua rồi, đôi môi kia bị hắn hôn đến đỏ bừng tương phản với sắc mặt tái nhợt.

Không buông a, không muốn

buông!

Kỳ thật, ngay từ đầu đã không thể từ bỏ.

Ngạn Liễm cảm nhận tâm can đau buốt như bị vô số lưỡi dao sắc bén cứa vào, càng rõ ràng hơn, kẻ đang cầm dao không ngừng hướng hắn dày vò thê thảm, kỳ thực là chính mình.

Cuối cùng nụ hôn kia cũng bị rút lại, hắn sợ một khi tiến vào thật sự không thể quay đi.

Chầm chậm bước ra, nhẹ nhàng khép cửa.

Trên

đường phân phó

Tiểu Võ Tử: bệ hạ quyết định sáng mai liền hồi cung, hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi, hạ nhân bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền đánh thức.

Tiếp tục qua mấy dãy hành lang, liền gặp Ly cùng Tiểu Hạnh đương đứng chờ.

Ba người đồng hướng chuồng ngựa đi đến.

Đôi với vị mã phu bèn đưa ra vài lý do thoái thác.

“Ngày mai bệ hạ khởi giá hồi cung, hôm nay nghỉ lại trong phòng không cùng chúng ta du ngoạn???” Ngạn Liễm sắc mặt bình thản, thanh âm trầm tĩnh, “ Ta mang hai vị cô nương này ra ngoài cho các nàng đi dạo.”

Lệnh người chăn ngựa mang đến Tuyêt Trung Phi cho chính mình cưỡi.

Ly vốn là nữ tướng quân, đương nhiên sẽ biết kỵ mã, vì thể ngoài Tuyết Trung Phi của Ngạn Liễm còn cấp thêm ngựa cho hai cô gái, Ly lại chở theo Tiểu Hạnh thành ra vẫn thừa một con.

Đã nhiều ngày, Tuyết Trung Phi đều là do Ngạn Liễm điều khiển.

Người chăn ngựa thoáng cảm thấy có chút kỳ quái,nhưng cũng không đến nỗi khó xử.

Vì thế, chưa đầy một khắc (15′), người và ngựa đã rong ruổi trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn.