Chương 1

Mười giờ rưỡi tối.

Bầu trời Giang Thành không thấy trăng, ánh đèn đường rải xuống những tia sáng màu vàng cam dịu nhẹ, các cửa hàng hai bên đường vẫn chưa đóng cửa, đèn đuốc sáng trưng.

Tô Thời Tửu thản nhiên dựa người vào cửa tiệm bánh ngọt, nhìn thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tiến lên nói: "Xin chào, hai bạn có muốn thử bánh mới không?"

Cô gái trong cặp đôi ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Thời Tửu một giây, theo bản năng muốn bước về phía tiệm bánh, nhưng lại bị bạn trai mặt lạnh kéo đi.

Trước khi rời đi, nam sinh còn quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo Tô Thời Tửu.

Tô Thời Tửu lại không quan tâm, ngược lại ánh mắt cậu dịu dàng, mỉm cười với đối phương.

Thời gian không còn sớm, nên đóng cửa tiệm rồi.

Tô Thời Tửu xoay người mang bảng hiệu vào trong, ngẩng đầu lên liền thấy chị Lý ở quầy thu ngân nhìn cậu với nụ cười trêu chọc: "Quả nhiên là Tiểu Tửu của chúng ta."

Tô Thời Tửu cười khẽ, ngượng ngùng nói: "Chị, chị đừng trêu em nữa."

Tô Thời Tửu sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn, là sự thật được cả tiệm bánh ngọt, thậm chí cả con phố này công nhận - cậu có mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài cong vυ"t như lông quạ, đôi mắt nâu cười lên đặc biệt dịu dàng, mang lại cảm giác như một người anh trai nhà bên.

Thời gian trước, tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng của họ bỗng hot rần rần khắp thành phố, rõ ràng không thiếu người, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Thời Tửu, quản lý vẫn nhất quyết nhận cậu vào làm, còn tuyên bố rằng, chỉ cần khuôn mặt này của Tô Thời Tửu, cậu chỉ cần đứng trong tiệm, dù không nói lời nào cũng là một tấm biển hiệu sống.

Tất nhiên, nhìn vào doanh thu trong khoảng thời gian gần đây, sự thật quả thực là như vậy.

"Chị, em dọn dẹp xong rồi, vậy em về trước nhé."

Tô Thời Tửu chào tạm biệt chị Lý.

Bước ra khỏi tiệm bánh, vẻ mặt dịu dàng trên mặt Tô Thời Tửu dần biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt như màn đêm. Cậu men theo vỉa hè đi được gần trăm mét, vừa đến ven đường, một chiếc Rolls-Royce Phantom liền dừng lại trước mặt cậu, người tài xế mặc vest lịch lãm xuống xe, chạy đến trước mặt Tô Thời Tửu, vừa giúp cậu mở cửa xe, vừa cung kính nói: "Cậu Tô."

"Ừm." Tô Thời Tửu đáp lại một cách lạnh lùng.

Cậu ngồi vào trong chiếc xe rộng rãi, một bên nhắn tin, một bên không ngẩng đầu lên nói: "Đến đường Văn Cảnh."

"Vâng, cậu Tô."

Trên xe, Tô Thời Tửu kéo tấm chắn lên.

Rõ ràng lúc trước ở tiệm bánh ngọt, Tô Thời Tửu vẫn là dáng vẻ tươi cười, cả người trông ngoan ngoãn và dịu dàng, lúc này trong không gian riêng tư, lại lạnh lùng hơn rất nhiều.

Cậu lấy chiếc camera siêu nhỏ giấu trong áo sơ mi ra, thao tác thành thạo kết nối với máy tính bảng, bắt đầu tải dữ liệu quay được của ngày hôm nay.

Trên tài liệu bên cạnh viết một dòng chữ.

- Tô Thời Tửu, phóng viên điều tra thực tập.

Thanh tiến độ dần dần đầy, mười ngón tay thon dài của Tô Thời Tửu lướt trên bàn phím.

"Lão Cung, tư liệu quay ở tiệm bánh ngọt nổi tiếng đã đủ rồi. Một, nguyên liệu hết hạn được dán nhãn mới để sử dụng lại, hai, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, trong tiệm có gián. Video đã nén gửi anh, bản tin đợi ngày mai."

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Được."

Qua một lúc, lại bổ sung một câu: "Lát nữa vào quán bar chú ý an toàn, nếu thấy không ổn thì lập tức ra ngoài, anh sẽ ứng phó."

Tô Thời Tửu: "Yên tâm, em tự biết chừng mực."

Đang nói chuyện với lão Cung, điện thoại trong túi quần Tô Thời Tửu bất ngờ rung lên hai tiếng.

Tần Mặc: "Thời Tửu, em hết giận rồi chứ?"

"Anh sai rồi, trước đây anh thật sự không biết mẹ anh lại muốn tác hợp cho bọn anh, muốn anh kết hôn với cô ấy. Anh cứ tưởng chỉ là ăn cơm đơn thuần... Hơn nữa em cũng biết, anh là gay, hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, cho dù có kết hôn thật, đó cũng là bất đắc dĩ, làm cho người khác xem mà thôi!"

Tô Thời Tửu liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Một tháng trước, Tô Thời Tửu vô tình bắt gặp Tần Mặc - người đã theo đuổi cậu suốt ba năm đại học, lại đang hẹn hò với một cô gái trong nhà hàng, cậu lập tức đề nghị chia tay. Chặn số điện thoại và WeChat thường xuyên liên lạc với đối phương, nhưng lại quên chặn một phần mềm xã hội ít dùng khác.

May mà Tần Mặc cũng biết điều, sau đó cũng không liên lạc với cậu nữa, Tô Thời Tửu cũng quên mất chuyện này.

Không ngờ bây giờ Tần Mặc lại tìm đến, hơn nữa còn cho rằng hai người lâu như vậy không liên lạc, là bởi vì Tô Thời Tửu cần thời gian để nguôi giận?

Trong lòng Tô Thời Tửu không một gợn sóng, một bên bàn bạc công việc với lão Cung, một bên thuận tay trả lời: "Đã kết hôn, xin đừng làm phiền."

Cậu mở album ảnh, gửi tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn đã làm mờ để báo cáo kết quả với ba mẹ, đồng thời nhanh chóng chặn đối phương, có thể nói là hành động rất dứt khoát.

Tấm ảnh trong giấy chứng nhận, hai người đàn ông đều thu hút ánh nhìn đang hơi dựa vào nhau, tư thế không thể nói là thân mật, nhưng cũng không tính là xa cách.

Nền đỏ trông đặc biệt vui mừng.

*