Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chàng trai tóc đỏ đeo ba lô, đứng nghiêng ngả bên chiếc siêu xe, vẻ mặt hờ hững nhìn cặp vợ chồng vừa bước xuống xe và thầy hiệu trưởng chào hỏi nhau.

Trước cửa hàng mì khoai tây, kính cận lại lần nữa đẩy kính lên, nói một cách khẳng định: "Chắc chắn đây là F1, đằng sau còn có ba chiếc xe nữa, chắc là chở F2, 3 và 4."

Nhưng rất tiếc, cậu ta đoán sai mất rồi.

Vệ sĩ không mở cửa ba chiếc xe đằng sau, vì vậy những F2, 3, và 4 huyền thoại cũng không xuất hiện.

Thầy hiệu trưởng và các thầy cô đang trò chuyện, nam sinh tóc đỏ ngán ngẩm nhìn xung quanh, vẻ mặt khinh khỉnh.

Như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan đến anh ta vậy.

Lúc này, cặp vợ chồng quay đầu lại, gọi anh ta: "Tiểu Viễn à, mau đến chào hỏi thầy hiệu trưởng đi."

Nam sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thầy hiệu trưởng, giơ tay chào: "Hello thầy hiệu trưởng nha."

Chỉ có vậy thôi.

Thầy hiệu trưởng giơ tay, vuốt ve mái đầu hói của mình, có vẻ hơi ngượng ngùng.

Cặp vợ chồng vội vàng giải thích: "Thằng bé nhà chúng tôi được nuông chiều nên đâm ra hư hỏng, thật sự xin lỗi thầy."

Thầy hiệu trưởng cười gượng gạo: "Không sao, không có chuyện gì đâu."

"V** thật, cậu ta làm màu quá." Tóc vàng nhỏ giọng đánh giá: "Đến hiệu trưởng mà cũng không dám nói gì.”

Mập mạp nói: "Tóc vàng này, không phải mày với cậu ta là anh em thất lạc từ lâu chứ? Một người tóc vàng, một người tóc đỏ, vậy mà mày còn dám mắng cậu ta hả?"

Tóc vàng vuốt mái tóc của mình: "Tóc vàng của tao là bẩm sinh, còn tóc của cậu ta nhìn lướt qua là biết nhuộm hóa chất rồi."

Kính cận lại đưa ra phỏng đoán hợp lý: "Theo như trong phim, cậu ta hẳn là học sinh chuyển trường, từ học kỳ sau sẽ chuyển vào lớp chúng ta."

"Chắc cậu ta sẽ không chuyển vào lớp chúng ta đâu nhỉ?" Lâm Miên suy tư: "Một núi không thể có hai hổ, một lớp không thể có hai đại ca. Phó Tranh à, vị trí bá chủ lớp mình của cậu bị lung lay rồi."

Phó Tranh ấn đầu Lâm Miên xuống: "Im miệng đi."

"Chắc là không đâu." Kính cận nói: "Nhìn nhà cậu ta giàu có như vậy, mà lớp chúng ta cũng không phải là lớp có thành tích tốt nhất, hẳn là cậu ta sẽ không học chung lớp với chúng ta đâu."

"Ý mày là..."

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Hành Chu.

Học sinh xuất sắc Thẩm à, cậu sắp lâm nguy rồi.

Thẩm Hành Chu hắng giọng: "Chắc là không phải đâu."

Lúc này, Lâm Miên lên tiếng: "Bỗng dưng tôi lại muốn đến trường, vừa được học tập, vừa được xem náo nhiệt, thật là thú vị mà."

Mọi người đồng thanh hô to: "Lâm Miên à, cậu mau cút đi! Làm gì có ai giống như cậu, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đi học chứ?"

Lâm Miên nhỏ giọng giải thích cho bản thân: "Thẩm Hành Chu nhất định là thích…”

Nhưng cậu còn chưa nói hết câu, bạn bè đã nhanh chóng bịt miệng cậu lại.

"Ư ưm?"

Mọi người làm cái gì vậy?

Lâm Miên cố gắng giãy giụa, nhưng bị đám bạn đè chặt.

Phó Tranh ôm lấy cậu, giữ đầu cậu hướng ra ngoài.

Cách một con đường, nam sinh tóc đỏ một tay xách cặp sách, tay còn lại thì đút túi quần, nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua từng người, nở nụ cười rạng rỡ.

Không ổn rồi! Đã nhìn lén còn bị phát hiện nữa chứ!

Lâm Miên vội ôm chầm lấy Phó Tranh, giả vờ thản nhiên đi vào quán: "Vừa đi ngang qua thôi. Phó Tranh, tớ có thể cắn một miếng trứng ốp la trong bát của cậu không? Cảm giác như trứng của cậu chiên giòn hơn."

“Được, nhưng cậu không được há miệng quá to đây đó.”

Tóc vàng và kính cân nhanh chóng bắt nhịp theo kết thành cặp, lén lút chuồn đi: “Về húp mì thôi.”

Mập mạp và chủ quán mì khoai tây lại thành một cặp: “Về nấu mì thôi nào.”

Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Hành Chu lẻ loi một mình.

Thẩm Hành Chu đứng bên cửa kính, nam sinh tóc đỏ rút tay ra khỏi túi quần, vẫy tay chào cậu.

Thẩm Hành Chu gật đầu chào, sau đó ung dung đi về chỗ ăn.

Đúng lúc này, hiệu trưởng gọi nam sinh tóc đỏ: “Học sinh Chu, vào tham quan khuôn viên trường một chút nhé.”

Nam sinh tóc đỏ quay đầu, sải bước dài, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, rất hiên ngang bước vào cổng trường.



Ăn xong bữa trưa.

Thẩm Hành Chu còn phải quay lại học, nên đã chia tay mọi người ở cổng trường.

Lâm Miên nhiệt tình vẫy tay với cậu ta: "Tạm biệt, có chuyện gì cứ liên lạc với bọn tôi nhé. Vài ngày nữa tôi sẽ trả áo cho cậu."

"Được." Thẩm Hành Chu gật đầu, nở một nụ cười nhẹ với họ: "Cảm ơn các cậu, các cậu có chuyện gì cũng có thể đến tìm tôi."

Nhưng mà...

Vừa bước vào trường, Thẩm Hành Chu đã bị hiệu trưởng gọi lại.

"Hành Chu ơi!"

Hiệu trưởng đang dẫn nam sinh tóc đỏ tham quan trường, khi nhìn thấy Thẩm Hành Chu xuất hiện, liền vội vàng gọi cậu ta lại, giới thiệu với họ.

"Đây là học sinh giỏi toàn diện của khối 11, đồng thời cũng là học sinh đứng đầu khối, tên Thẩm Hành Chu, học tập tốt, đạo đức tốt, còn thích sáng chế một số phát minh nhỏ."

"Hành Chu, hai vị này là chủ tịch tập đoàn Chu thị, trước đây tiền thưởng mà quỹ hỗ trợ học sinh trao cho em là do tập đoàn Chu thị tài trợ đấy. Còn bạn học này là Châu Tự Viễn, sau này cũng sẽ là học sinh của trường chúng ta."

Thẩm Hành Chu cúi chào lịch sự: "Chào các vị, tôi là Thẩm Hành Chu."

Lâm Miên và mọi người lại lén lút nhìn từ bên ngoài.

"Bọn mày xem đi, tao đã nói rồi mà, người này chắc chắn sẽ chuyển vào lớp thực nghiệm, trở thành bạn cùng lớp với học sinh giỏi Thẩm."

"Nhưng không phải lớp thực nghiệm được xếp theo thành tích sao? Người này có thành tích tốt không nhỉ?"

"Không biết."

"Tiểu Miên, sao cậu không nói gì vậy?"

Lâm Miên nhăn mặt, suy tư.

Mãi đến khi nghe thấy tên của tóc đỏ, cậu mới bàng hoàng nhận ra, người bạn học cùng trường Chu Tự Viễn này chính là nhân vật chính số một trong giấc mơ của mình.

Chu Tự Viễn, con trai nhà giàu có, chuyển đến trường Trung học phổ thông ở một thị trấn nhỏ vào năm lớp 11 và trở thành bạn học cùng lớp với Thẩm Hành Chu. Hai người từ đối thủ không đội trời chung, sau đó kề vai sát cánh giúp đỡ lẫn nhau, đến cuối truyện thì nắm tay cùng đỗ vào Đại học Bắc Kinh.

Lâm Miên lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Bây giờ cậu ta học không giỏi, nhưng sau này sẽ tốt hơn."

Mọi người cúi đầu nhìn cậu: "Làm sao cậu biết được?"

"Dù sao thì tôi cũng biết."

Lúc này, hiệu trưởng cũng phát hiện ra họ, hai mắt trợn tròn, khoanh tay trước ngực, ra vẻ hung dữ với họ.

"Chạy nhanh đi." Mọi người kéo Lâm Miên, quay đầu bỏ chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »