Chương 4. Có bạn trai

“Phù…”

Trong căn phòng tăm tối, Trang Kim Hòa tỉnh lại. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau một lúc lâu mới đưa tay che mắt có chút ảo não.

Anh nằm mơ.

Trong thân thể vẫn sót lại kɧoáı ©ảʍ quỷ dị.

Trang Kim Hòa duỗi tay lấy ly nước trên tủ đầu giường, chỉ vừa mới cử động anh ngay lập tức dừng lại. Hai giây sau, “tách” một cái, anh bật công tắc đèn đầu giường lên, ngồi dậy.

Nơi giữa hai chân dính nhớp, quần ngủ ướt cả một mảnh.

Lần mộng tinh trước cách bây giờ có chừng mấy tháng. Trang Kim Hòa chau mày, biểu tình phức tạp, lật chăn lên rời giường.

Nắng sớm từ khe hở trên tấm mành chiếu vào, sáng sớm 6 giờ 10 phút.

Trang Kim Hòa nhét hết quần ngủ và ga trải giường vào trong máy giặt ấn xuống nút khởi động.

Máy giặt bắt đầu hoạt động, xả nước. Trang Kim Hòa không rời đi, anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trên mặt gạch men lạnh lẽo, một tay lót giữa eo và vách tường, yên lặng trong chốc lát.

Loại kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ điên cuồng kia vẫn để lại dư âm. Phần cơ trên bụng nhỏ vẫn còn cảm giác căng cứng, theo đó là sự không thỏa mãn. Trang Kim Hòa mệt mỏi thở dài, trong cổ họng hơi ngứa.

Tiếng nước trong máy giặt dừng lại, bắt đầu xoay tròn. Trang Kim Hòa cuối cùng cử động, quay trở về phòng, rửa mặt, thay quần áo thể dục.

Du͙© vọиɠ cùng cảm giác có tội dây dưa trong đầu anh, Trang Kim Hòa như chạy trốn mà rời khỏi phòng. Anh lang thang không có mục đích bắt đầu chạy bộ buổi sáng.

Anh vẫn luôn giữ thói quen chạy bộ, sáng sớm hoặc chiều tà. Chạy bộ giúp Trang Kim Hòa sửa sang lại suy nghĩ và cảm xúc. Hôm nay anh ra cửa sớm hơn nửa giờ, tâm tình cũng khác ngày thường rất nhiều.

Chạy một hồi anh cũng chưa điều chỉnh được cảm xúc, ngược lại trong đầu càng thêm rối loạn.

Gương mặt Liên Hoàn trong mộng để lại ấn tượng rất sâu với Trang Kim Hòa. Thế mà anh lại mang ý xấu xa với thanh niên dịu dàng tươi sáng như ánh mặt trời kia. Trang Kim Hòa cảm thấy thật đáng xấu hổ.

Trang Kim Hòa không phải loại trẻ người non dạ lông cánh chưa mọc đủ, anh biết mình có thiện cảm với Liên Hoàn. Người như vậy, có miêu tả tốt đẹp nhiều hơn cũng không sao, có thiện cảm rất bình thường.

Có thiện cảm là bình thường, nhưng không cần có hành động thực hiện. Thiếu niên này có rất nhiều cơ hội tìm được người yêu hoàn mỹ – dù nam dù nữ - cùng tuổi, rỗng rãi, đơn thuần, thích hợp hơn anh nhiều.

Huống hồ, Trang Kim Hòa sẽ không thỏa mãn với quan hệ yêu đương bình thường, anh từng nếm thử nhưng cuối cùng không lý do mà kết thúc – anh sẽ không để người ngoài vòng thấy được tính hướng bí mật của mình, việc này rất nguy hiểm.

Anh sẽ không cho phép xảy ra loại chuyện nguy hiểm này.

Gần nhất “Liên Hoàn” rất hay trả lời bình luận của anh, Trang Kim Hòa không tránh khỏi có chút suy nghĩ.

Có lẽ do tên phát âm giống nhau, có lẽ do dự trùng hợp về lan Nam Phi, mới khiến cho Liên Hoàn xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Nếu Liên Hoàn phát hiện ra bí mật của anh thì sao, Trang Kim Hòa không nhịn được mà suy nghĩ.

Từ trước tới giờ anh luôn cẩn thận, nhưng trong cẩn thận sẽ thỉnh thoảng lưu lại một vài thứ nguy hiểm có khả năng bại lộ, tỷ như bật thông báo của app, nó có thể khiến cho người hiểu được biết rõ. Anh che dấu tất cả, nhưng lại âm thầm khát vọng có người tới vạch trần.

Một người có thiện cảm, ví như Liên Hoàn, nếu an toàn mà nói. Nếu như em ấy biết, Trang Kim Hòa có lẽ sẽ cho đối phương tách ra xác ngoài lạnh băng của mình để lộ ra trái tim rung động ướŧ áŧ bên trong, để em ấy không kiêng nể gì vuốt ve xoa nắn, cho em ấy tất cả sự tôn trọng và bảo vệ.

Một suy nghĩ kì lạ.

Trang Kim Hòa rẽ vào ngõ, cho ra một cái đánh già.

Nhưng nếu bị phát hiện thật, đại khái ánh sẽ rút lui, tránh cho bối rối. Trang Kim Hòa đã quen với cuộc sống sinh hoạt bình đạm này, anh không cần thêm bất cứ gợn sóng nào tới phá hỏng.

Trang Kim Hòa chạy qua bác lao công đang quét đường, trông thấy được tiệm cà phê xa xa phía trước.

Cửa hàng chưa mở cửa, trước tiệm cà phê có treo một chậu trầu bà vàng tươi tốt, khờ dại mà tắm nắng sớm. Trang Kim Hòa kéo suy nghĩ bản thân lại, cẩn thận điều chỉnh nhịp thở, dự tính quên chuyện này đi.

Chuyện của hai thế giới, bất cứ một sự giao lưu nào cũng sẽ kéo tới phiền toái vô tận, anh thích phân chia rõ ràng rành mạch.

Đây là quyết định từ ngày hôm đó của Trang Kim Hòa.

Liên Hoàn lần lượt tưới nước cho cây cối trong tiệm. Cây trong tiệm rất dễ chăm chịu được khắc nghiệt, còn bảo bối anh đã giấu hết ở nhà. Nhưng Liên Hoàn vẫn rất nghiêm túc, mỗi một gốc cây đều dốc lòng chăm sóc.

Tia nước phun ra, xuất hiện một đoạn cầu vòng rất nhỏ.

Tâm tình Liên Hoàn rất tốt, ngón tay chạm nhẹ lên những phiến lá xanh non. Một con bọ cánh cứng nhô ra từ bên dưới mặt lá, thế là khóe miệng Liên Hoàn xuất hiện ý cười, đôi mắt đẹp cong lên.

Bây giờ là 8 giờ 40 phút, không bao lâu nữa, Trang Kim Hòa sẽ đúng giờ đẩy cửa quán cà phê, ngồi vào vị trí trong góc gọi một ly cà phê.

Liên Hoàn đã quen với quy luật như vậy. Hai người không trao đổi nhiều lắm, Trang Kim Hòa rất lãnh đạm, trừ bỏ lúc tất yếu như gọi cà phê và và tính tiền, chỉ khi nào Liên Hoàn chủ động bắt chuyện anh mới có thể nói vài câu. Thời gian còn lại anh chỉ chú tâm tới máy tính và sách vở của mình.

Tình cảnh như vậy đã diễn ra liên tục vài tuần, có đôi khi Liên Hoàn hoài nghi đối phương tới cọ điều hòa và internet.

Nhưng mà thực tế, Liên Hoàn cũng không có hứng thú với trò chuyện lắm. Thứ anh thích là quan sát.

Tỷ như lúc đưa cà phê, sau khi uống ngụm đầu tiên người đàn ông kia luôn rũ mắt, sau đó lông mày hơi động, tiếp theo sẽ lễ phép biểu đạt sự khen ngợi hàm súc với anh. Tiếp theo, Trang Kim Hòa sẽ mím môi, bờ môi bị ép vào trong rồi buông ra trở lên hồng thuận.

Nhìn tới đây, Liên Hoàn sẽ cười một cái thật tươi với anh rồi rời đi. Khoảng thời gian sau đó, Liên Hoàn sẽ không cố kỵ mà thưởng thức sườn mặt của anh. Lúc làm việc Trang Kim Hòa rất chú tâm, không hề phát hiện Liên Hoàn quan sát anh.

Liên Hoàn rảnh rỗi không có việc gì, ngồi sau quầy pha chế, tầm mắt tùy ý lướt lung tung: ngọn tóc đen nhánh của Trang Kim Hòa, gọng kính bạc tinh tế, đuôi mắt hẹp dài sau thấu kính , sống mũi dọc dừa cao vυ"t, bờ môi luôn có vẻ nghiêm túc, còn có cả cổ áo phẳng phiu không chút bừa bãi.

Phần lớn thời gian Trang Kim Hòa ngồi thẳng đứng, sống lưng thẳng tắp, áp sơ mi sơ vin trong quần tây, phần eo hiện ra độ cong như có như không. Liên Hoàn nhìn tư thế này là biết anh đang làm việc nghiêm túc. Thỉnh thoảng, Trang Kim Hòa cũng sẽ thả lỏng một chút, dựa vào ghế sô pha sau lưng, tay trái vẫn đặt trên bàn phím, tay phải gỡ xuống mắt kính xoa xoa mũi.

Kế tiếp, anh có thể tiếp tục đeo kính lại, ngồi thẳng; hoặc là có thể yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng có thể mở di động lên xem.

Những lúc anh nhìn điện thoại, có khả năng nhỏ đang lướt diễn đàn “Bãi bùn”. Nếu như vậy, Liên Hoàn có thể sẽ nhận được ngay một tin thông báo vào lúc này. Nếu như Liên Hoàn cố ý đăng bài mới hoặc là trả trời bình luận vào lúc Trang Kim Hòa làm việc…

Vậy thì khi có thông báo, chứng tỏ đây là thời điểm phù hợp để anh tới làm phiền. Liên Hoàn sẽ đi qua rót nước, hoặc đưa chút đồ ăn vặt, hoặc cũng có thể làm bộ đi ngang qua, trò chuyện đôi câu.

Sau đó anh có thể nhìn thấy thầy Trang hơi lo lắng. Trang Kim Hòa sẽ nhanh chóng úp màn hình xuống, tựa như che dấu mà khụ một tiếng hoặc ngồi thẳng người, hầu kết lên xuống một chút, bình tĩnh nói chuyện với Liên Hoàn.

Nếu vận may tốt, Liên Hoàn còn có thể nhìn đến vệt hồng xuất hiện trên vành tai Trang Kim Hòa.

Tuy chỉ có một chút, nhưng Liên Hoàn làm không biết mệt.

Ngẫu nhiên tự kiểm điểm lại Liên Hoàn cũng cảm thấy mình biếи ŧɦái, nhưng ít nhất anh cũng cung cấp cà phê tự tay pha, điều hòa cùng mạng internet ổn định mà.

Cà phê tự tay ông chủ pha cũng không phải hàng cung cấp thường xuyên, chỉ có Trang Kim Hòa thường xuyên được uống mới cho rằng là bình thường. Liên Hoàn lại bắt đầu yên tâm thoải mái.

9 giờ, Trang Kim Hòa tới.

Khóe miệng Liên Hoàn cong lên, phất tay với anh: “Anh Hòa.”

Giống như một buổi sáng bình thường khác. Chắc hẳn Trang Kim Hòa vừa mới tắm xong, Liên Hoàn nhìn đuôi tóc sau cổ anh còn mang theo hơi ẩm. Trang Kim Hòa đi tới vị trí quen thuộc, đặt máy tính xuống. Liên Hoàn chủ động vươn người qua giúp anh cắm điện: “Thời tiết hôm nay không tệ.”

“Không cần… Cảm ơn.” Trang Kim Hòa ngồi xuống, ánh mắt dừng trên mặt Liên Hoàn, tiếp theo dời đi nói: “Ừ, ánh mắt trời rất đẹp.”

Đêm qua Liên Hoàn đăng ảnh chụp mới lên diễn đàn, anh có rất nhiều hàng tồn kho, chỉnh sửa rồi đăng lên, sau đó cố ý tóm được vị “ZH” ngôn từ khắc chế kia hàn huyên tới nửa đêm.

Liên Hoàn hỏi: “Hôm nay anh dậy muộn à?”

Trang Kim Hòa: “Sao cơ?”

Liên Hoàn chỉ lên tóc mình: “Tóc vẫn còn ướt.”

Trang Kim Hòa hơi ngoài ý muốn với sự cẩn thận của Liên Hoàn. Liên Hoàn ngâm nga trêu ghẹo: “Tối qua anh làm gì, hẹn hò à?”

Trang Kim Hòa cười nhạt: “Đừng giỡn.”

Liên Hoàn hôm nay đột nhiên muốn tiến thêm một bước mà không có lý do, vì thế bèn hạ quyết tâm trò chuyện thêm vài câu. Trang Kim Hòa vừa dứt lời, anh đã tung ra vấn đề tiếp theo: “Anh Hòa có bạn gái không?”

“Không có.” – Vẻ mặt Trang Kim Hòa bình tĩnh uống cà phê, thuận miệng hỏi lại: “Cậu thì sao?”

Liên Hoàn: “Đương nhiên cũng không có.”

Trang Kim Hòa nâng mí mắt, hờ hững liếc nhìn Liên Hoàn một cái sau đó rũ xuống, anh mở máy tính lên: “Thanh niên đẹp trai như vậy, giấu cái gì.”

Liên Hoàn ngay lập tực lộ ra một nụ cười tiêu chí của bản thân, thoại nhìn đáng tin vô cùng: “Sao có thể giấu…”

“Hoàn Hoàn ơi! Tôi về rồi đây! Gặp bão cát nên máy bay bị hoãn lại tới mười tám tiếng luôn!”

Liên Hoàn còn chưa dứt lời, chuông gió trước cửa hàng kêu vang, một giọng nam sang sảng vang lên: “Nhớ cậu chết mất thôi!”

Liên Hoàn và Trang Kim Hòa đồng thời quay đầu lại.

Một bóng đen ập tới, là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa cùng quần in hình bãi biển. Cậu ta tháo kính sơ mi xuống để lộ ra gương mặt rực rỡ đẹp trai lóa mắt, nhào vào Liên Hoàn đổ ập xuống sô pha: “Hoàn Hoàn ơi! Sáng sớm cậu đã tới tiệm chờ tôi phải không! Cậu xem tôi vừa xuống máy bay còn chưa kịp về nhà đã chạy tới để gặp cậu ngay này!”

Trang Kim Hòa sửng sốt, hai người đối diện ngã xuống sô pha, cái bàn ngăn cản tầm mắt anh.

Em ấy có bạn trai rồi.

Trang Kim Hòa nghĩ thầm, nhìn qua rất xứng đôi.