Chương 78: Bonus 8 ☆ thừa nhận

Lúc em đi đường đều thả hồn lên mây như vậy?”

Giọng nói trầm thấp mà quen thuộc, bí mật mang theo nhiệt khí, phả vào bên cạnh tai Shinichi.

Bởi vì đột ngột, Shinichi kêu một tiếng, bước về phía trước hai bước, xoay người lại.

Người đàn ông trước mặt vẫn mặc chiếc ào choàng đen như cũ, hai tay xỏ vào túi áo, mũ dạ màu đen che hơn nửa khuôn mặt. Bờ môi hơi hơi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng bóng.

Bộ dáng kia cũng giống như lần đầu tiên hai người họ gặp mặt.

“Vì sao anh lại ở đây?” Shinichi hoảng hồn chưa định thần lại được, người kia như là hồn ma, có thể vô tri vô giác mà xuất hiện, rồi sau đó lại một lần nữa biến mất.

Người đàn ông không có trả lời, chỉ là bước từng bước về phía của cậu, đến lúc hai người cơ hồ chạm mặt vào nhau, mới dừng lại cước bộ.

“Chuẩn bị đi nơi nào?” Gin mở miệng hỏi, một bàn tay đã ôm lấy eo Shinichi.

Shinichi nhíu nhíu mi, hiện tại là buổi tối, trong khu dân cư này ít người đi đường, nhưng vẫn sẽ có người ra ngoài tản bộ, nếu như bị thấy…

“Buông tay.” Cậu nghẹn giọng nói, vươn tay muốn đẩy người kia ra.

Nhưng mà, làm sao có thể thành công được.

Gin chỉ là nắm thật chặt cánh tay, ôm cậu sát hơn một chút. “Trả lời câu hỏi của tôi.”

“Đi ăn cơm.” Shinichi bất đắc dĩ nói. “Anh buông ra. Ở đây lúc nào cũng có thể có người.” Cậu không tự kìm hãm được nhắc nhở.

“Thì sao?” Gin bâng quơ hỏi lại.

Shinichi lại một lần nữa thất bại. “Anh trở về Nhật Bản làm gì?” Không thể không nói sang chuyện khác.

Gin lại là lạnh lùng cười, tựa hồ cũng không tính toán trả lời, mà là vươn tay nâng cằm Shinichi, rồi sau đó cắn lên môi cậu một cái.

Thân hình Gin cao lớn, tư thế như vậy, có thể dễ dàng bao phủ hết cả người Shinichi. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được một cặp tình nhân đang hôn nhau, đèn đường hôn ám che giấu hết thảy.

“Thật muốn ở tại nơi này hung hăng làm em.” Tách môi ra, hô hấp Gin nóng bỏng, dâng lên trên mặt Shinichi.

“Anh…” Shinichi liếʍ liếʍ môi, hẳn là bị người này cắn mạnh, hơi hơi đau đớn.

Vào lúc Shinichi chuẩn bị dùng toàn lực phản kháng, Gin lại buông lỏng tay ra. Sau đó hắn xoay người, nhanh chóng rời đi.

“Này!” Shinichi hô một tiếng, đối với hành động khó hiểu này của hắn, cậu vẫn không thể lý giải được.

Người đàn ông xoay người, nhìn cậu nói. “Có gì nói sau.”

Thân ảnh đen tối kia, cứ như vậy mà dung nhập vào trong màn đêm, biến mất không tiếng động như khi hắn đến.

Shinichi nhìn bóng dáng kia, cắn chặt răng, cậu biết hắn đang gạt cậu để làm chuyện gì đó, nhưng lại không đoán được người kia rốt cuộc đang làm chuyện gì.

Cậu vươn tay sờ sờ đôi môi hơi rát của mình, có chút vô ý mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, mùi máu tươi đã nhạt đi rất nhiều.

Cậu xoay người, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân thật lâu sau đó vẫn không động đậy.

Ở phía trước cách cậu không xa, Ran Mori đứng dưới đèn đường, Shinichi cũng không biết cô ấy đến từ khi nào, bởi vì vừa rồi cậu xoay lưng lại. Nhưng mà dựa vào sắc mặt của Ran, cậu cũng có thể phán đoán, hẳn là nhìn thấy gì đó rồi!

Trên tay Ran vẫn còn cầm chai nước

tương vừa mua, lúc cô đi ra từ con đường nhỏ, kỳ thật cũng không có phát giác điều gì khác thường, chỉ là khoé mắt thoáng thấy một bóng đen đen. Nếu không phải một tiếng gọi của Shinichi sau đó, có lẽ cô cũng đã rời đi.

Mà cũng bởi một tiếng gọi của Shinichi kia, cô nhìn thấy người đàn ông quay lại, người đàn ông như ác ma kia…

Shinichi vì sao lại cùng hắn… Động tác vừa rồi rõ ràng là ôm nhau, dường như là… như là… người yêu.

Đôi môi Ran run rẩy, không biết vì khó tin hay là sợ hãi.

“Shinichi…”

Thật lâu sau, cô mới phát ra thanh âm, lại khô sáp như vậy.

Shinichi cũng không biết nên làm gì, dường như đầu óc mà cậu luôn luôn tự hào đã hoàn toàn ngừng hoạt động. Cậu thật sự không nghĩ đến, sẽ bị Ran Mori phát hiện. Mặc dù trước đây cậu đã từng nghĩ qua tình huống này hàng trăm lần, nhưng thời điểm thật sự bị phát hiện, những từ ngữ đã sớm chuẩn bị tốt lại không thể thốt ra nổi.

“Ran…” Cổ họng khô sáp miễn cưỡng thốt lên một chữ yếu ớt vô lực như vậy. Tất cả mọi thứ đều thê lương sụp đổ, bại lộ dưới mặt đất, dưới ánh sáng mặt trời. Cậu đã không còn chỗ nào che giấu, nhưng lúc này cậu cũng không còn muốn trốn tránh.

Nếu là chuyện tất yếu phải phát sinh, trốn tránh căn bản là vô dụng, chỉ có thể đối mặt, lại không biết nên phải đối mặt thế nào.

Chuyện mà ngay cả chính cậu cũng không thể nào chấp nhận, làm sao có thể thuyết phục người khác chấp nhận đây. Đó là tội phạm truy nã quốc tế, người kia thậm chí đã từng gϊếŧ người trước mặt bọn họ, thậm chí còn làm chuyện quá phận hơn…

“Tớ…” Môi Shinichi đóng mở lúc lâu, lại không thể nói ra lời giải thích, chỉ có thể đứng ở nơi đó, bất đắc dĩ nhìn Ran Mori.

Ngược lại, Ran sau một lúc ngốc lăng, liền nở nụ cười. “Tớ còn nghĩ cậu vì sao chưa đến! Cậu thật là, thật là…” Nói xong liền cúi đầu nhặt chai nước tương rơi trên mặt đất.

Hai người cách nhau một khoảng, cộng thêm sắc trời tối đen, đèn đường ảm đạm căn bản không thể thay thế ánh mặt trời. Cho nên Shinichi không thể nhìn thấy được lúc Ran cúi đầu, một vệt nước bỗng nhiên rơi trên mặt đất.

Đêm mùa hè, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái ngẫu nhiên thổi qua, lại dường như không cách nào thổi bay thương cảm nồng đậm của con người.

“À, trên đường có chút việc trì hoãn.” Shinichi thông minh cỡ nào, hiểu được Ran cho cậu một đường lùi, cậu thuận tiện ứng theo, sờ đầu đi về phía trước vài bước, mới phát hiện hai mắt Ran hơi hơi đỏ lên.

Nhưng hiện tại nếu hỏi vì sao lại khóc, hiển nhiên là tự tìm phiền toái. Cậu chỉ có thể làm bộ như không phát hiện, đi đến bên người Ran, nói: “Chúng ta đi thôi, tớ đói chết rồi.”

“Ừ.” Ran cúi đầu, khẽ lên tiếng liền đi về phía trước.

Chỉ là như vậy mà bình thản kết thúc. Thật sự giống như tình cảm của cô đối với Shinichi từ trước đến nay. Ran yên lặng nghĩ, tâm lý của cô rất loạn, không thể lý giải, không thể tin, nhưng chuyện phát sinh ở ngay trước mắt, cô thậm chí còn không có dũng khí để hỏi.

Sau bữa cơm tối, Shinichi chuẩn bị rời đi, vừa vặn Ran nhận được điện thoại của Eric.

Ông Mori vẫn ngồi trên bàn vừa ca hát vừa uống bia, thoạt nhìn vô cùng thống khoái. Chỉ là Shinichi mới đi tới cửa, lại nghe Ran nói. “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu ngồi lại một chút.” Một tay cô cầm ống nghe, hơi hơi nghiêng đầu, giọng có phần nghiêm túc.

Shinichi gãi gãi đầu, cuối cùng ngồi lại trên sô pha, trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ. Cậu đương nhiên biết Ran muốn nói gì với cậu. Chỉ là nghĩ đến lại khiến da đầu cậu run lên.

Đợi đến khi Ran ngắt điện thoại, Shinichi cũng đứng dậy từ sô pha.

Sắc mặt Ran vẫn nghiêm túc, trong đó tựa hồ còn kèm theo cái gì, chỉ là Shinichi nhìn không hiểu mà thôi.

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!” Tựa hồ thở dài, Ran nói xong rồi đi ra cửa. “Bố, con ra ngoài một chút.”

Shinichi đi theo phía sau ra ngoài.

Nhà Mori cùng nhà Kudo cách nhau không xa, nhưng hai người đi rất chậm. Có lẽ vì đèn đường phát sáng trong trời đêm, có rất nhiều côn trùng nhỏ bay xung quanh.

Ước chừng đi được một nửa quãng đường, tâm vẫn cảm giác bản thân nên nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng nói cái gì?

“Cậu và người đàn ông kia, Shinichi, cậu là bị bắt buộc?” Ran bỗng nhiên xoay người, tuy rằng là câu hỏi suy đoán, nhưng giọng điệu lại phi thường kiên định.

Bọn họ là bạn bè thân thiết, cũng bởi vì như vậy, Ran tự nhận mình phi thường hiểu rõ Shinichi. Cậu ấy thông minh dũng cảm, xem tội ác như kẻ thù. Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, có lẽ không có cách nào cô nghĩ đến một màn như vậy…

Người đàn ông kia là tội phạm tày trời!

Ran nhìn chằm chằm hai mắt Shinichi. Cô muốn đáp áp, nhưng nội tâm cô lại cũng có đáp án rồi.

Shinichi do dự, nếu lúc này cậu gật đầu, Ran tất nhiên tin tưởng. Bởi vì trước đây cậu tự hỏi chính mình, cũng đã tin tưởng như thế. Cậu là bị bắt buộc sao?

Phải không?

Đèn đường phía trên đầu vì nhiều năm không được tu sửa, lúc sáng lúc tối, khiến biểu tình trên mặt hai người cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Shinichi thở dài. “Không phải như cậu nghĩ, Ran.” Lời này vừa nói ra, liền nghe thấy Ran đối diện hít sâu một hơi.

Không phải như thế? Vậy thì thế nào? Chỉ có như vậy mới là hợp lý, những cái khác cho dù thế nào cũng không thể hợp lý được.

“Nói cho tớ biết, Shinichi, có phải cậu bị hắn ta ép buộc hay không? Dùng tính mạng người bên cạnh cậu, dùng mọi người uy hϊếp cậu phải không?” Ran có chút cuồng loạn, hai tay cô khoát lên vai Shinichi, nắm tay vô ý dùng lực.

Không nhìn thấy biểu tình của cô, lại nghe được giọng của cô nghẹn ngào. “Nói cho tớ biết đi, Shinichi… Thật sự xảy ra chuyện gì? Nói cho tớ biết đi!!” Ran ngẩng đầu, mang theo nước mắt tuyệt vọng ướt đẫm gương mặt.

Shinichi cự tuyệt tình cảm của cô, cô hoàn toàn hiểu được, nhưng sẽ có rất nhiều người con gái tốt khác có thể ở bên cạnh cậu ấy? Vì sao lại là người đàn ông kia? Người đó là tội phạm!

Trong lòng Ran kêu lên đau đớn, sao lại biến thành như vậy. Trước mặt vẫn là thiếu niên Shinichi Kudo cô quen thuộc sao? Shinichi Kudo sẽ ở cùng một chỗ với tội phạm quốc tế sao?

Đầu óc cô thật loạn, hoảng hốt ập đến khiến cô không tiếp thu được.

Sau khi nhìn thấy một màn kia, cô vẫn giả vờ bình tĩnh. Vì sao? Vì cô tự nhủ rằng đó không phải là sự thật, cô tự nhủ rằng bản thân sẽ có được một lời giải thích…

Nhưng mà, không có giải thích, hiện tại nó đã trở thành sự thật.

“Tớ…” Shinichi vươn tay gạt nước mắt trên mặt Ran, cậu biết phải giải thích thế nào với cô ấy đây? Lý do? Căn bản không có lý do nào cả.

Đây không phải là án mạng, cần một chân tướng. Cái gọi là cảm tình, cậu căn bản không hiểu được. Từ lúc bị bắt ở cùng một chỗ, đến bây giờ những lúc không nhìn thấy người đàn ông kia, cậu sẽ không tự chủ được mà nhung nhớ.

Cậu không biết. Hai người hai thân phận, như lời của người kia, bọn họ vốn đứng ở hai bên vách núi. Nhưng người đàn ông đã vươn tay ra, kéo cậu đến một vách núi khác… Không! Cũng chưa biết là ai đã kéo ai rồi?

Như là hai sợi dây gai, vẫn biết sẽ tổn thương lẫn nhau, lại vẫn không thể ngừng lại mà quấn riết vào nhau. Mà thật sự sau khi quấn vào nhau, lại phát hiện, mũi nhọn của bọn họ lại đâm bị thương những người thân bên cạnh.

Shinichi cũng mê man, buông tay? Cậu làm được sao? Cho dù cậu làm như vậy, người đàn ông kia sẽ cho phép sao? Shinichi cười trào phúng, nếu thật sự có thể buông tay, cần gì phải đi suy xét người kia có cho phép hay không, bản thân mình vốn đã là mâu thuẫn.

“Shinichi, cậu sẽ cho tớ một lời giải thích chứ? Hay cậu định giấu tất cả mọi người đây?” Thật lâu không nghe thấy giọng Shinichi, Ran khàn giọng hỏi. Cô không biết Shinichi đang do dự cái gì, nhưng cô tuyệt không tin tưởng Shinichi sẽ có cảm tình với người đàn ông ấy.

Shinichi bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu nhìn lên bầu trời, sắc mây đen xám, lúc sau mới nói. “Có lẽ, tớ… Thật sự yêu hắn…!” Những lời này có thể nói ra, đối với cậu cũng không dễ dàng.

Ran buông lỏng tay ra, cô lắc đầu, như Shinichi trước mặt không phải là người mà cô từng biết.

“Cậu biết rõ mình đang nói cái gì không? Shinichi! Hắn ta… Cậu cùng hắn ở một chỗ? Cậu có nghĩ đến những người ở bên cạnh cậu không? Người đàn ông kia…” Ran kích động không biết nên biểu đạt như thế nào, hắn ta căn bản là ác ma, hắn không chỉ đoạt lấy mạng người, mà cũng có thể đoạt lấy nhân tâm sao?

Shinichi nhìn Ran, thật lâu sau, cuối cùng lắc lắc đầc. “Chuyện này, tớ không hi vọng có ai sẽ hiểu được, bởi vì chính tớ cũng không hiểu được. Hắn ta… đối với tớ, rất tốt.” Đúng vậy, điều này không thể phủ nhận được.

Shinichi chậm rãi đi về phía trước, nhìn thoáng qua Ran, rồi sau đó đi xa.

Ran xoay người, hô to một tiếng đối với bóng dáng lung lay kia. “Shinichi.”

Cô tuyệt vọng rồi, thiếu niên cùng nhau lớn lên với cô, tự phụ lại kiêu ngạo, cuối cùng lại như thế này sao?