Chương 20: Chàng trai lạc quan Lý Thanh Nhàn (2)

La Tỉnh đứng im bất động.

Đoàn Hoành chỉ tiến lên đưa mắt ra hiệu, không dám nói thêm gì.

Hai người cách nhau ngày càng xa, Lý Thanh Nhàn đi thẳng ra cửa bên hông của Hộ bộ.

- Dừng lại!

La Tỉnh nói.

Lý Thanh Nhàn làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

La Tỉnh hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta đồng ý với cậu, đưa cậu trở về nha môn Dạ vệ an toàn. Đoàn Hoành, người đi vào tìm bọn lão Hồ, sẵn tiện dẫn theo Thần bài.

- Anh Tỉnh, anh là đây là…!

Đoàn Hoành giơ ngón tay cái lên, rồi chạy vọt vào sân phía Nam của Hộ bộ.

Nghe đến “Thần bài”, Lý Thanh Nhàn dừng bước, thầm thở phào trong lòng.

Dẫn theo Thần bài, gặp quân không bái. Thần linh và dân chúng bình đẳng.

- Thành ý của ta như thế nào?

La Tỉnh mỉm cười hỏi.

- Bình thường thôi.

Lý Thanh Nhàn đáp.

La Tỉnh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói cái gì đó, lại hờ hững liếc mắt về xe ngựa đen một cái, nói:

- Đủ người rồi, chúng ta sẽ đi nha môn Dạ vệ.

Lý Thanh Nhàn nói:

- La đại nhân nghĩa quán kim thạch*, cứu tế nguy nan, tại hạ mãi khắc sâu trong lòng, ngày khác ta sẽ hậu tạ ngài.

* Ý muốn nói hành động làm cho tình bạn thêm vững vàng, bền chặt.

La Tỉnh vừa tức vừa cười, nói:

- Một Dạ vệ không nhập phẩm như cậu tâng bốc ta thì được ích gì chứ? Người khác chỉ sẽ chê cười ngươi. Nếu cha cậu còn sống, khen ta một chữ “Tốt” thì hơn hẳn cậu nói với ta mười ngàn lời tâng bốc.

- Có lẽ nhiều năm sau, những dòng chữ được ghi trên sử sách còn tốt hơn những lời tán thưởng của cha tôi.

Lý Thanh Nhàn nói.

La Tỉnh nghiêm túc đánh giá Lý Thanh Nhàn một phen, cười nói:

- Có chí khí, không uổng công ta thấy phong thái cậu bất phàm, lúc này nổi hứng, ta hỏi cậu vài câu.

Lý Thanh Nhàn hít một hơi, không nhịn được, nói:

- Ngài bớt phí lời đi, chẳng qua là ngài thấy ngọc bội hoa văn hình hưu và chim hạc nên mới tiếp lời tôi thôi, ngài tưởng ta không nhìn ra được à?

- Cậu không cần vấy bẩn ta, La Tỉnh ta ở Hộ bộ cũng đường đường là…

Thanh niên chính trực.

Cuối cùng La Tỉnh không mặt mũi mà nói ra.

- Tôi tin ngài là thanh niên chính trực.

Lý Thanh Nhàn nói.

- Ta cũng tin cậu là chàng trai lạc quan.

La Tỉnh nói.

Hai người nghiêm túc nhìn nhau gật đầu.

- Trong túi giấy có chín nén nhang không?

La Tinh bỗng hất nhẹ cằm về phía túi giấy, rồi sờ sờ nốt ruồi nơi khóe miệng.

Trong nháy mắt Lý Thanh Nhàn đột nhiên hiểu ra, hắn quay đầu nhìn về cỗ xe ngựa màu đen, trong lòng mắng to.

Chả trách Hàn An Bác nói muốn cấp bậc lễ nghĩa đầu tiên, gặp thần sao có thể không lạy miếu, lạy miếu sao lại có thể không thắp nhang?

Hộ bộ này là Hộ bộ của triều đình, cũng là Hộ bộ của năm tà phái lớn.

Tuy rằng chính hắn chưa từng đi vào Hộ bộ, nhưng vẫn nghe được cách nói này, mang theo nhang vào Hộ bộ, lạy miếu không lạy người.

Nếu như vào Hộ bộ mà không mang nhang đến chào hỏi, nhẹ thì bị dân chúng của Hộ bộ ép mua chín nén nhang với giá cao, nặng thì bị tan nhà nát cửa vì xúc phạm vi danh.

- Cảm ơn La đại nhân nhắc nhở.

Lý Thanh Nhàn cảm thán trong lòng, mấy người quan viên của Hộ bộ này người nào cũng tinh ranh, La Tỉnh biểu hiện thành ý trước, sau đó bán cái tốt đẹp, dù cho hắn có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải nhớ rõ ân tình này.

- Không sao, chút trò vặt này chỉ dùng để gây khó dễ với người ngoài, còn đối với người mình thì vô dụng.

La Tỉnh nói.

- À phải rồi, ngài có nghiên cứu về mệnh thuật à? Tôi đây văn không được võ không xong nên hơi tâm đắc với mệnh thuật.

Lý Thanh Nhàn nói.

Ở Đại Tề, mệnh thuật sư là những người rất đặc biệt.

Cuộc sống hằng ngày của thái tổ nước Tề đều được ghi chú rõ ràng, sở dĩ thái tổ khởi binh lập triều là vì có được sự ủng hộ của mệnh thuật thứ nhất tông phái lớn “Thiên mệnh tông”.

Đến nay, hoàng thất của Đại Tề chỉ cung phụng một tông phái, Thiên mệnh tông.