Chương 23: Ai cho ngươi lá gan! (1)

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi ánh mặt trời lên cao thì cái bóng của mọi người cũng dần dần ngắn lại.

Đột nhiên có một chút rung động từ mặt đất truyền đến, âm thanh càng ngày càng rõ ràng hơn.

Mọi người đều nhíu mày nhìn theo tiếng động đó.

Nơi này chính là Thần Đô, năm đó, bình thường cũng chỉ có đề kỵ mới được điều động...

Bàng Minh Kính lắc đầu, Dạ vệ đã bị phế bỏ từ lâu rồi.

Tiếng vó ngựa chậm lại, từng kỵ sĩ lần lượt từ những con đường khác nhau rẽ vào con đường của Hộ bộ và xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Người đứng đầu là một người đàn ông đầu đội mũ hồng anh, mặc áo giáp bằng đồng có hình đầu voi trên ngực, thắt lưng màu đỏ quanh eo, con ngựa đen cũng được quấn lụa đỏ quanh cổ.

Đằng sau anh ta, mấy chục người đều mặc quần áo rực rỡ, được bao vây bởi màu đỏ rực, vũ khí sáng loáng.

Trong đó có một người đàn ông to lớn, quần áo rách rưới và làn da ngăm đen cầm roi ngựa chỉ vào Lý Thanh Nhàn:

- Thanh Nhàn ở ngay đó!

- Giá! Người cưỡi ngựa dẫn đầu lại tăng tốc.

- Giá! Những người cưỡi ngựa còn lại theo sát phía sau.

Năm mươi người cưỡi ngựa chạy nhanh về phía trước giống như nước lũ vỡ bờ.

Bàng Minh Kính nhìn thấy người đàn ông to lớn kia có chút giống với Chu Hận, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Dạ vệ đã nửa năm không xuất đề kỵ, nhưng khi xuất hiện đó lại là vì Lý Thanh Nhàn?”

“Trừ khi Chu Xuân Phong bị điên rồi!”

Bốn người Dạ vệ và người đánh xe ngựa lo lắng nhìn về phía Bàng Minh Kính.

- Đại nhân…

Bàng Minh Kính nghiến răng nói: - Không ai được động đậy, ai động sẽ bị xử lý theo quân pháp!

Những người cưỡi ngựa kéo tới, tiếng vó ngựa càng đến gần, ngay cả người trong tà phái cũng kinh hồn bạt vía.

Khi khoảng cách còn hơn mười trượng, những người cưỡi ngựa còn lại đã giảm tốc độ, nhưng Chu Hận giống như một tòa tháp sắt mà lao thẳng tới.

Trên mặt anh ta có một vết sẹo rất lớn, giống như một con rắn đỏ uốn éo trên đó.

Chu Hận hét lên một tiếng:

- Dạ vệ đề kỵ đang làm việc, không rút lui tức là kẻ địch!

- Không rút lui tức là kẻ địch! Tất cả những kỵ sĩ cùng nhau hô to lên.

Trịnh Huy hét lên:

- Cứu Lý Thanh Nhàn ra.

Bàng Minh Kính nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:

- Kẻ nào làm càn sẽ bị chém!

Cộc cộc cộc…

Chu Hận và con ngựa đen lao lên phía trước, ngay khi đυ.ng phải hộ vệ của Bàng Minh Kính thì Chu Hận kéo mạnh dây cương, cả người ngửa ra sau, con ngựa giơ hai chân trước lên cao.

Hí…

Ầm!

Vó ngựa hạ xuống, đập trúng trên ngực tên hộ vệ không chịu lùi về phía sau.

Nửa người trên của tên hộ vệ kia đột ngột gục xuống như cục bột bị trúng một cú đấm, cả người bay ngược ra ngoài, phun ra máu và bay về phía Bàng Minh Kính.

Bàng Minh Kính bước sang một bên nghiêng người né tránh, người đàn ông nặng nề ngã trên mặt đất, máu từ miệng phun ra. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Bàng Minh Kính, cơ thể co giật, hai chân đá một cái, không còn hơi thở.

Ba tên hộ vệ khác liên tục lùi về phía sau, đây là Chu Hận! Anh ta là một võ tu bò ra từ cõi chết, thậm chí đã từng làm lính canh sông trong ba năm.

- Chu Hận, anh lại dám phóng ngựa gϊếŧ người trong địa bàn của Hộ bộ, tôi...

Bàng Minh Kính chưa kịp nói xong thì một bóng đen vụt qua.

Bốp!

Roi ngựa lóe lên, một vệt máu màu đỏ tươi hiện lên trên khuôn mặt của Bàng Minh Kính.

- Anh… Bàng Minh Kính chính là quan võ Chính thất phẩm, chưa từng bị đánh như vậy, cả người run lên vì tức giận.

Chu Hận ngồi ở trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống Bàng Minh Kính.

- Ai cho anh lá gan làm hại người của Thần Đô ty?

Bàng Minh Kính lấy lại tinh thần, cố nén đau đớn, khẽ rít lên một tiếng:

- Tài ty làm việc, tìm người ở gần cũng là chuyện đương nhiên, cho dù Chu ty chính ở đây, cho dù có Chưởng vệ sứ ở đó thì cũng không tìm được một chút sai sót! Còn anh ở bên đường dùng roi đánh Dạ vệ Chính thất phẩm đồng liêu, mới là cả gan làm loạn, cả gan làm loạn!

Chu Hận nhíu nhíu mày mà nhìn về phía Trịnh Huy.

Trịnh Huy cau mày ngồi lên lưng ngựa, không biết phải làm sao.

Đôi mắt của Bàng Minh Kính đỏ hoe:

- Bằng chứng! Những người nói rằng tôi đã làm hại Thần Đô ty, hãy đưa ra chứng cứ! Có thể thấy người của Thần Đô ty các người lại giẫm đạp lên đồng liêu của mình trên đường và đánh mệnh quan triều đình, bằng chứng này rõ ràng như núi!

Chu Hận lại nhìn Lý Thanh Nhàn.