Chương 47

Thời gian trôi qua, xuân đi thu đến, nháy mắt đã qua bốn năm. Hiện tại đang là mùa rét đậm, có cả tuyết rơi, không lâu sau lại là một năm mới.

Thời gian bốn năm, quốc thổ của Hiển quốc cũng không có gì thay đổi, Kình Thương cũng chưa từng phát động chiến tranh, ngoại trừ cần diễn luyện quân sự và phòng ngự ở biên cảnh, bốn năm qua Hiển quốc chưa từng phát sinh một cuộc chiến nào, đây là cảnh hòa bình hiếm thấy. Nhưng Kình Thương cũng không lơi lỏng phương diện rèn luyện và quản lý quân sự, đây cũng không phải một thế giới hòa bình.

Bốn năm, các quốc gia khác đã thay đổi ít nhiều, Hiển quốc an ổn bảo thủ, khiến một vài quốc gia đã quên thủ đoạn của Hiển vương, phần tử bất an bắt đầu rục rịch, chỉ là sợ hãi thực lực của một quốc gia trung đẳng nên chưa làm bừa, nhưng Hiển quốc giàu có, cũng khiến mấy phần tử tham lam có dã tâm mà không nhìn đến sự chênh lệch này.

Cuối thu bốn năm trước, tô giới đã được xây dựng, bọn Túc Dạ Dực chọn ra một chỗ, không có bất kỳ tài nguyên gì, một bình nguyên bằng phẳng, trừ cơ sở của chính phủ ra, họ không xây dựng thêm bất cứ thứ gì nữa.

Bình Hâm Lũ – Phiến Diệp thương hội cũng không chút lưu ý với tình trạng này, dựa theo lời giải thích của gã, như vậy mới tốt, có thể muốn làm sao thì làm, mà đi lên chút nữa, còn có mấy trạm điểm địa phương, vì vậy, gã chỉ tốn một tháng đã bán hết hàng hóa, vội vàng đi tới tô giới, sau khi giao tiền lời cho Kình Thương, lập tức tập trung vào kiến thiết tô giới. Dựa theo thỏa thuận của Kình Thương, gã đặt mua một mớ tơ lụa, thứ này đặt trong một cửa hàng mới xây xong ở tô giới. Trước khi tô giới hoàn thành, gã không có ý định rời đi lần nữa.

Theo tin tức Bình Hâm Lũ tung ra, không ít thương nhân và thương hội hiếu kỳ tới đây, liên hệ với nơi làm việc của tô giới và Phiến Diệp thương hội, sau tâm động không thôi, cũng ở lại. Bình Hâm Lũ – Phiến Diệp thương hội đã nắm giữ tiên cơ đầu tiên, ở tô giới vơ vét được một vố của cải khá lớn, thêm nữa, được Kình Thương dành cho các thương phẩm đặc biệt, sức ảnh hưởng của Phiến Diệp thương hội dần lớn mạnh, tuy không sánh được với những thương hội được truyền thừa nhiều năm, nhưng cũng chậm rãi đuổi kịp. Do sức ảnh hưởng của tô giới, Phiến Diệp thương hội so với những thương hội lớn này càng thêm mạnh mẽ, cũng từng bước ổn định, Phiến Diệp thương hội có thể đấu thực lực được với các thương hội lớn này.

Mấy năm phát triển, khiến tô giới ngày càng phồn hoa, các thương hội thiết lập trú điểm ở đây, những thương nhân không muốn lưu lãng thì ở lại trông cửa hàng. Ngày càng có nhiều thương nhân tiếp nhận nơi này, mỗi ngày, giao dịch ở đây đều có số lượng lớn đến kinh người, mỗi năm thuế thu lại càng tăng lên, khiến mỗi người năm đầu, năm thứ hai nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, hai năm sau đã học được sự bình tĩnh.

Nếu nói có tiền nhất ở Hiển quốc vẫn là Kình Thương, người thứ hai, Túc Dạ Dực cách vị trí này không xa. Kình Thương là do có một nửa lợi nhuận của Phiến Diệp thương hội liên hợp kinh doanh, trong đó, một nửa y cho vào quốc khố, còn lại để mình sử dụng, phải biết, tiền là thứ mà mình nắm lấy mới có cảm giác chắc chắn. Dùng tiền trong quốc khố, Kình Thương luôn cảm thấy chột dạ, vì đó, những năm này, tiền quốc khố, Kình Thương không dùng chút nào cho mình. Nhưng, nếu Kình Thương là quân vương Hiển quốc, của cải của Hiển quốc dĩ nhiên cũng là của y, nói y là người đứng đầu cũng là lẽ đương nhiên.

Mà Túc Dạ Dực, bởi tô giới nằm trên lãnh thổ của hắn, vì thế, thuế tô giới hắn chiếm được ba phần, thêm nữa một phần chi phí thiết bị của tô giới đều không cần lãnh địa trả, những thương nhân ân cần kia đều chủ động chịu chi, nữa là hắn cũng theo Kình Thương học tập, cũng biết chút ngoạn ý nhỏ, hùn vốn chung với Phiến Diệp thương hội, thu được chút lợi nhuận, có lẽ cuối năm sau, người giàu có thứ hai Hiển quốc là Túc Dạ Dực.

Lúc chuẩn bị vào hè năm ngoái, Kình Thương tiến hành lễ thành niên của y, y vốn không muốn cử hành, lúc mười hai tuổi tự y đã làm rồi, có điều lý do này không được các tầng lớp trong Hiển quốc tiếp nhận, tất cả mọi người đều phản đối, dưới sự nhất trí áp lực bức bách của những người khác, Kình Thương bất đắc dĩ phải cử hành một nghi thức thành niên long trọng.

Không lâu sau, người thừa kế Trì gia và Cận gia cũng cử hành nghi thức thành niên, đổi tên là Cận Dũng và Trì Uyên, bắt đầu chậm rãi tiếp thu chính vụ hai nhà, vì đã được tích lũy bởi tô giới, nên khi bắt tay làm cũng xem như ung dung.

Kình Thương ngồi trong phòng ấm áp, phê chữa phần văn kiện cuối cùng trên án thư (1), viết xong cái cuối cùng, Kình Thương đặt bút xuống, duỗi người, đứng dậy.

Năm ngoái cử hành lễ thành niên, đã cắt một đoạn tóc dài ra mất ba năm, hiện giờ tóc chỉ qua vai, dùng một món được chạm rỗng bằng vàng (2) tùy ý buộc sau gáy, y phục màu đen như màu tóc được thêu hoa văn màu vàng, hình thể thanh niên thon dài dù không được y phục làm nổi bật cũng khiến người than thở hâm mộ.

Lúc này, Kình Thương đã mười sáu tuổi, nét trẻ con đã hoàn toàn biến mất, không có vẻ tùy tiện của thiếu niên mười sáu, mà thận trọng như một trang thanh niên. Đường nét lạnh lùng không phải kiểu tuấn mỹ khiến người nín lặng, góc cạnh thêm rõ ràng, vẻ anh tuấn kiên nghị không nhìn ra chút nhu hòa nào, ánh mắt thâm thúy, sự sắc bén muốn xuyên thấu người đã thu liễm bớt, có vẻ bình ổn, sống lưng thẳng tắp, mang theo vẻ kiên cường bất khuất, môi mỏng hơi mím không chút ý cười.

Dáng dấp thiếu niên lão thành như vậy trên người Kình Thương đặc biệt thích hợp, chính Kình Thương cũng phi thường hài lòng, dù sao cộng với kiếp trước, y đã không còn là thiếu niên mười sáu, huống hồ, với vương giả mà nói, khuôn mặt oai hùng như vậy càng thêm quyết đoán, càng khiến người tin phục.

Tiện tay cầm lên áo khoác lông cáo không để thị hầu nhận lấy, khoác lên người, lông tơ mềm mại bao quanh cổ, vây quanh mặt, kín mít khiến gió tuyết không thổi vào bên trong được.

Mở cửa, gió lạnh thét gào vào bên trong, nhưng không ảnh hưởng đến sự ấm áp do thiết bị giữ ấm đặc thù bảo đảm, chỉ có thể tàn phá bên cánh cửa, thổi tới bên người Kình Thương.

Nước hồ trong viện đã kết băng, hoa cỏ đã héo tàn từ lâu, cây cối xanh tươi nay cũng bị tuyết bao phủ, bông tuyết trong trời đất trôi nổi, rơi xuống, khí thở ra biến thành màu sương trắng.

Chậm rãi đi xuống bậc thang, đi giầy, vật liệu không thấm nước nên không vì đi trong tuyết mà bị ướt, lông mềm ấm áp bảo vệ chân, đi trong tuyết cũng không thấy lạnh.

Ngẩng đầu lên, gió tuyết rơi trên mặt tạo cảm giác lạnh lẽo không thôi, có điều, mới từ trong phòng ấm áp đi ra, chút lạnh lẽo này cũng không khó chịu, ngược lại có chút thoải mái.

Nếu Dực vẫn còn ở đây nhất định sẽ khuyên mình mau vào nhà đi. Nhìn tuyết bay đầy trời, Kình Thương nghĩ. Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật mười ba tuổi của nhóc kia đi, không biết giờ này nó đang làm gì?

Năm ngoái, Túc Dạ Dực vừa qua sinh nhật mười hai tuổi, ngay sau đó, liền thỉnh cầu Kình Thương cho phép ra ngoài du lịch. Kình Thương cũng không ngăn cản, nhưng vẫn có loại cảm giác nhà có con đến tuổi trưởng thành, con trẻ lớn rồi, bắt đầu hướng về thế giới bên ngoài, muốn ra ngoài lang bạt, làm trưởng bối, trừ các loại nhắc nhở ra ngoài chú ý an toàn thì sao có thể cản trở bước tiến trưởng thành của nó.

Huống hồ đứa bé kia là Túc Dạ Dực, khiến y kinh ngạc hết lần này đến lần khác, khiến y rõ ràng thần đồng là sao. Ai có thể ngăn cản cánh chim bay cao của hắn, không biết khi lần nữa nhìn thấy hắn, hắn đã trưởng thành tới đâu rồi.

Buông tay, cảm giác hoa tuyết hòa tan trong lòng bàn tay quá mức lạnh lẽo.

“Còn hai năm đi.” Nhớ gương mặt kiên quyết nói muốn rời đi của đứa bé kia, lại trịnh trọng bảo đảm sinh nhật mười lăm tuổi sẽ trở về, hắn về vì muốn y cắt tóc cho. “Không biết nó đã nghĩ đến cái tên nào chưa?” Dực muốn y chọn tên cho hắn, y từ chối, để tự hắn quyết định, hiếm thấy Dực tính tình trẻ con mà dẩu môi, mặt không cam lòng.

Sau hai năm, Dực xuất hiện trước mặt mình sẽ có hình dáng thế nào? Vẫn thanh lệ tuyệt luân như cũ? Khóe miệng lạnh lùng của Kình Thương lộ ra nụ cười khẽ. Ở chung nhiều năm như vậy, Túc Dạ Dực không hài lòng với hình dáng của mình y biết, Trì gia Trì Uyên không chỉ tự an ủi qua một lần, khá tốt, so với Túc Dạ Dực, hình dáng của gã thật khá tốt, Cận gia Cận Dũng cũng cực kỳ tán thành, tuy không sánh được với khí khái nam tử của y, nhưng so với Túc Dạ Dực, khổng tước Trì gia cũng còn khá hơn. Vì việc này mà Dực không ít lần tính toán, ỷ vào năng lực của mình, cùng Trì Uyên và Cận Dũng chiến đấu qua vô số lần.

Cũng bởi những lần chiến đấu này khiến Túc Dạ Dực phát hiện kinh nghiệm của hắn quá thiếu thốn, sự tiến bộ của hắn quá nhanh, Cận Dũng và Trì Uyên đã không theo kịp bước tiến của hắn, không cách nào khiến hắn tiến bộ, cho nên, hắn mới ra ngoài du lịch. Vì trở nên mạnh mẽ, hắn nhất định phải ra ngoài.

Khiến những người khác lạ lùng chính là y, nói y trải qua chiến đấu kỳ thực cũng không nhiều, sao lại có ý thức chiến đấu cường đại như vậy, vấn đề không đủ kinh nghiệm không tồn tại. Với nghi vấn này, y không trả lời, những người khác chỉ nghĩ y có bản năng chiến đấu trời sinh, bọn họ làm sao biết chuyện y lại nhớ hết ký ức kiếp trước, mà kiếp trước của y, y đã trải qua quá nhiều chiến đấu, ý thức chiến đấu đã trở thành bản năng, đó là bản năng trong máu cùng lửa mà không thể không nuôi thành, khắc vào linh hồn, theo tới thân thể này.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hàn ý từ hoa tuyết rơi trên mặt dần thấm vào, Kình Thương thu hồi tâm tư phiêu tán, mùa đông Hiển quốc vẫn thật lạnh, kiếp trước Kình Thương vốn sinh hoạt ở vùng ôn đới, trời rét lạnh như vậy dù đã qua mười sáu năm vẫn còn chút không quen.

Cởi giày, giẫm lên bậc cấp, lạnh quá, run lên theo bản năng, bước nhanh tới hành lang uốn khúc, không giống với bậc thang ở ngoài bị gió tuyết tập kích, sàn nhà trong này là một loại vật liệu gỗ khác, đông ấm hè mát, từng luồng ấm áp lan tràn từ lòng bàn chân, khiến xúc cảm lạnh lẽo nháy mắt biến mất.

Đi đến góc phòng nơi gió lạnh không điên cuồng thổi tới, lấy ra trà cụ (3), thả vào chút lá trà, đổ nước nóng, nâng chén lên, sau một lát, đưa chén sứ lên miệng, khẽ nhấp một ngụm, vầng trán hơi nhíu, có chút hoài niệm tay nghề của Dực, sao đồng dạng là pha trà, mà Dực pha lại uống ngon thế, lẽ nào pha trà cũng cần năng khiếu sao?

Cũng còn tốt, Kình Thương không phải người hay xoi mói, tiếp tục bưng chén trà, thưởng thức cảnh tuyết ngoài song cửa mở, hưởng thụ sinh hoạt bình yên.

“Vương.” Nhưng lại có người không muốn Kình Thương yên ổn, ngoài cửa truyền đến âm thanh của thị hầu.

“Vào đi.” Kình Thương cũng không tức giận, đặt chén trà xuống, cho người đi vào.

(1) Án thư:

(2) Nguyên văn là ‘điêu khắc mạ vàng hoàng kim phát’ – 镂空鎏金的黄金发, thực tình cũng chả biết có đúng không nữa:

(3) Trà cụ: Bao gồm: trà, mứt hoặc bánh ngọt, khăn pha trà chính, thẻ xúc trà, muỗng dừa nhỏ để làm sạch trà cụ, và một số chén trà dự trữ. Tất cả những trà cụ ấy được xếp ngay ngắn trong một khay tre. Nguồn greenworld.net.vn