Chương 4.2: Phản xuyên đến hiện đại

Trì An sợ tới mức run một cái, cục xà phòng trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, cười xấu hổ mà nói: “Ha ha, em muốn thử đem nhẫn tháo ra, chờ hôm kết hôn lại đeo vào, tránh làm hư nó…”

Tư Ngang đem sữa đã đun nóng cho cô, kéo tay cô qua nhìn, nhìn thấy tay cô đo đỏ, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhìn cô nói: “Em không tháo xuống được.”

“A?” Trì An nghi hoặc mà nhìn hắn.

Vẻ mặt hắn không hề lạnh như băng, biểu tình có chút sâu xa, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười thần bí, nhìn cô đang ngây ngốc đứng đó, giọng nói nhu hòa chậm chạp vang lên: “Nó đã trở thành linh khí của em, em không tháo xuống được, cứ mang đi.”

Gì?

Trì An cho rằng mình bị ảo giác.

Không, phải nói, nếu không phải bản thân bị ảo giác, chính là rốt cuộc Tư Ngang cũng lộ ra gương mặt thật của hắn.

Kỳ thật đây không phải là khoa học của thế giới này, mà là của thế giới huyền huyễn đi? Tư tổng tài thật sự không phải là loài người, mà là… Là cái gì thì cô không biết, dù sao sau ba năm quan sát, Trì An biết, Tư Ngang không phải là con người bình thường, mà thân phận rất thần bí.

Cũng là vì vậy mà Trì An mới không muốn cùng hắn kết hôn.

Cảm giác bọn họ không có kết quả tốt.

Tư Ngang ôm cô về phòng ngủ, Trì An thẳng tắp nằm trên giường, một bài tay bị hắn bắt lấy, đồng thời cũng có thể sờ lấy chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của hắn.

Trì An có cảm giác xúc động muốt thử rút nhẫn của hắn ra, nhìn xem có thể tháo xuống hay không.

Nhẫn có thể biến thành linh khí gì đó, cho rằng nói vậy thì cô sẽ tin sao? Cô không phải là mấy cô học trò nhỏ, cho dù Tư Ngang không phải người bình thường thì cũng đừng nói mấy chuyện khó hiểu như vậy chứ.

Trì An vẫn như cũ chưa từng từ bỏ ý định muốn tháo nhẫn ra, mà ngày kết hôn của bọn họ cũng dần dần đến gần.

Mắt thấy ngày kết hôn ngày càng đến gần, rốt cuộc Trì An không còn bình tĩnh được nữa, rơi vào đường cùng, đành gọi điện cho bạn tốt là Diệp Lạc cầu xin giúp đỡ. Diệp Lạc nghe xong kế hoạch của cô, lắp bắp kinh hãi, hai mắt mở to hỏi: “An An, cậu muốn đào hôn?”

“Không phải là đào hôn, bọn mình con chưa kết hôn, trốn cái gì mà trốn?” Trì An nói lại cho đúng, “Là đem sai lầm sửa chữa lại, mình và Tư Ngang không thích hợp, nếu thật sự kết hôn, mình cảm thấy nửa đời sau sẽ rất thảm, nên vẫn nên thôi từ bây giờ đi. Lạc Lạc, cậu giúp mình đi, mình muốn trốn ra nước ngoài một thời gian, muốn cho cả hai bình tĩnh lại.”