Chương 9.3: Bách quỷ dạ hành

Tiếp theo người quản lý dẫn bọn họ đi xem hiện trường đôi tình nhân tử vong, là một ngôi biệt thự khác cũng không xa nơi này.





Bởi vì xảy ra án mạng, hiện trường vẫn được lưu giữ lại, lúc đám người Bùi lão vừa vào phòng, liền có thể nhìn thấy dấu vết còn sót lại, không giống những phòng khác đã được thu dọn sạch sẽ.





Trì An đi theo sát Mao Mẫn, nhìn Bùi lão lấy ra chiếc gương bát quái từ trong túi mang theo bên người đi đi lại lại ở trong phòng, Mao Mẫn xem xét các đồ vật ở hiện trường, Trì An cùng Hạ Triết, Hầu Thiên Dương đi theo phía sau hai người, cũng cẩn thận xem xét mọi thứ, phát hiện căn phòng này ngoại trừ còn lưu lại âm khí người chết quanh quẩn không tan, còn lại không có gì khác thường.





Ánh mắt người quản lý trông mong nhìn Bùi lão cùng Mao Mẫn, trong đám thiên sư lần này, hắn biết hai vị này có đạo hạnh cao thâm nhất, vậy nên đối với hai người bọn họ hắn rất tin tưởng.





Sau khi kiểm tra xong, Bùi lão không nói gì, chỉ nhìn người quản lý nói: “Dẫn chúng ta đến chỗ tiếp theo xem.”





Hiện trường án mạng tiếp theo là ở suối nước nóng.





Đi vào gian suối nước nóng cá nhân, người quản lý nói với bọn họ: “Lúc ấy thi thể người nọ nổi lên trên mặt nước giống như bị chết chìm, bụng phồng lên, nhìn rất giống thai phụ bảy tám tháng. Nhưng tôi có nghe pháp y giải phẫu nói, trong bụng người nọ không phải nước, mà là các loại sâu, gần như muốn nứt toát vùng bụng, nội tạng trong thân thể người nọ đều bị sâu ăn……”





Nói tới đây, trên mặt người quản lý lộ ra thần sắc ghê tởm.





Bùi lão tiếp tục kiểm tra xung quanh như lần trước, vẻ mặt rất nghiêm túc.





Kế tiếp là đi vào khu rừng nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, người quản lý chỉ vào một gốc cây cao chừng ba mét, nói: “Lúc ấy thi thể người nọ như chiếc đèn l*иg treo ở trên cây vật, làn da nhăn nhúm, dán chặt vào trong xương, giống như bị hút cạn nước trong thân thể ……”





Vừa nói vừa có vẻ buồn nôn.





Hầu Thiên Dương và Hạ Triết đạo hạnh chưa đủ, vừa nghe người quản lý thuật lại hiện trạng, trên mặt hai người cũng lộ vẻ mặt không khác người quản lý là mấy.





Trì An cũng gần như chịu không nổi, may mà cô có thể kìm nén lại được, không biểu hiện ra ngoài.





Mao Mẫn liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt dường như đã rất hài lòng.

Cuối cùng là trại nuôi ngựa, khu này lớn như vậy mà hiện giờ lại không có ai.