Chương 29: Trung Nguyên Qủy Nguyệt (P7)

- Vậy tại sao bảy năm qua, xưởng nhà chúng ta không gặp phải chuyện gì, hay nói cách khác, hồn ma Đào Thị vì cái gì tận bảy năm sa u mới xuất hiện quấy rối?. Mà nói, tên họ Vạn kia cũng đã phải lãnh án, hiện giờ không biết trong nhà giam mạng sống còn hay mất.

Dương Thiết nắn cằm nghĩ ngợi. Lăng Sương đạo sĩ nhổm người đứng dậy, nói.

- Chắc ngươi cũng biết, con người số mệnh có mấy phần an bài theo Sổ Sinh Tử, thông thường sau khi chết, linh hồn sẽ đi tới Âm Ti, những linh hồn không tự nguyện sẽ bị quỷ đầu sai tới áp dẫn. Nhưng một số trường hợp lại không tuân theo quy luật đó, trong đó người bị chết oan do nguyên nhân không phải Âm giới chủ trì là một dạng như vậy. Giống như ngươi vốn không có tên trong Sổ Sinh Tử, lại vẫn bị kẻ khác hại cho chết. Sau khi chết, những linh hồn này nếu chẳng may còn bị kẻ khác dùng thủ đoạn trấn nhϊếp, câu nhốt hoặc giam giữ hồn phách thì thập phần đáng thương. Đối với Âm giới, những linh hồn này được xem là "mất tích", tương tự như người phàm bị mất tích đột ngột, căn bản nằm ngoài sự quản chế của cõi Âm. Qủy đầu sai sẽ đi điều tra, tìm kiếm linh hồn bị mất tích, nhưng đây không phải công việc tốn ít thời gian, ngươi cũng biết trên đời luôn có vô vàn những vụ gϊếŧ người xảy ra. Mà hồn ma Đào Thị nói với ta, nàng ta bảy năm qua chính là bởi vì người trấn nhϊếp hồn phách, mới không thể tới Âm Phủ, cũng không thể tự mình đi báo oán.

- Nói như vậy, lẽ nào chuyện này có liên quan tới Vạn gia?.

Dương Thiết nắn cằm càng thêm chặt, manh mối thẳng tắp như vậy chỉ có thể dẫn suy nghĩ của hắn tới một đối tượng, nhà họ Vạn. Ngày ấy chính Vạn gia chủ để nghị với Dương gia muốn lo liệu hậu sự của Đào Thị, chuyện sau này thế nào hẳn chỉ có nhà bọn họ rõ nhất. Tại sao hồn phách Đào Thị không thể tới Âm Ti, cũng không thể làm một ma nữ tràn đầy oán khí du đãng tại trần gian, còn không phải do bọn họ sợ nàng ta trả thù mà giở thủ đoạn trấn nhiết hồn phách, vạn kiếp tù ngục, không thể siêu sinh. Lăng Sương đạo sĩ chắp tay sau lưng, cười nói.

- Tất nhiên. Động cơ phía sau không khó đoán. Dương gia chủ, ngươi đối với lai lịch nhà họ Vạn này có chút thông tin nào không?.

Dương Thiết trầm mặc lắc đầu. Khi còn sống phụ thân từng có không ít quan hệ xã hội, sau khi người chết, số lượng ngày một ít xuống, bản thân hắn đứng vị trí gia chủ chân trụ còn chưa vững, các mối giao hảo cũ của cha không đủ bản lĩnh giữ lại, hiện giờ chỉ biết không quá mười người, thân thiết thì chỉ độ bốn người, tuyệt nhiên không có ai họ Vạn. Xem ra đúng như lời Vinh lão kể, sau khi xảy ra sự tình tày trời của Vạn Đại Ninh, Dương gia và Vạn gia đã không còn qua lại nữa. Vinh chưởng quản ngồi bên cạnh nhìn ra nội tình của thiếu gia chủ bèn nói.

- Dương thiếu gia chủ chắc không rõ, nhưng ta thì có biết chút ít. Gia tộc họ Vạn này cách đây bảy năm là một gia tộc tầng lớp thượng lưu tới định cư ở phủ Phụng Thiên, gia chủ đương thời là Vạn Thẩm Thương, dòng họ hắn chuyên về nghề dệt vải. Buôn bán cũng có chút tiếng tăm. Nhưng vì tách biệt địa giới, làm ăn không thể nào so thế với những phú thương sống trong Thăng Long thành, quan hệ xã hội vì thế cũng kém hơn chút. Họ Vạn vì tham vọng lấn thành, mới cố gắng kéo giao hảo với gia chủ nhà chúng nha, ngỏ ý muốn ra nhập lĩnh vực hàng mã thủ công, sau này mới có chuyện đưa Vạn Đại Ninh vào xưởng chế tác học nghệ. Nhưng không lâu sau sự việc hắn cưỡиɠ ɧϊếp lành nữ, ngộ sát người, nhà họ Vạn cũng từ từ sa sút. Ngươi cũng biết nếu đơn giản chỉ là tầng lớp thượng lưu thôi thì chưa đủ, muốn có chỗ đứng cùng thế lực hùng hậu, một gia tộc cần có chống lưng vững chắc, mà đa số chính là kéo quan hệ với giới quan liêu. Họ Vạn tuy có chút kinh tế nhưng về giao thiệp thì không mấy rộng rãi, chưa kể phủ Phụng Thiên còn bị triều đình quản chế hết sức nghiêm ngặt. Vì để cứu tên nghịch tử Vạn Đại Ninh khỏi rục xương trong ngục, Vạn gia đã phải đổ một số tiền rất lớn, thương thế cũng bị liên lụy, kéo theo việc làm ăn buôn bán ngày càng tệ. Sau này không mấy ai trên thương trường, nhất là trong hoàng thành, nhắc đến tên Vạn Thẩm Thương nữa. Ta đi ít biết hẹp, mấy năm trở lại đây đều không nghe lão gia nhắc tới Vạn gia, không biết thế nào.

- Một gia tộc thượng lưu trong sáu, bảy năm sa sút không triệt để như vậy chứ?. Hẳn Vạn Thẩm Thương biết cách chừa cho mình một con đường sống. Có thể nhà hắn hiện giờ không còn kinh thương quy mô lớn, nhưng nhỏ lẻ chắc vẫn còn. Có điều, nếu đã giở trò trấn nhϊếp hồn phách người bị hại, cớ sao gia tộc vẫn chịu cảnh bại sản như vậy?.

Dương Thiết nghe Vinh chưởng quản tiết lộ chút thông tin về Vạn gia, khó hiểu trong lòng càng tăng tiến, bèn đợi suy nghĩ của Lăng Sương đạo sĩ. Lão đạo sĩ nghe câu hỏi này, chỉ cười nhẹ lắc đầu.

- Cái này gọi là "nghiệp báo nhãn tiền" mà thôi. Nhà bọn họ cứ nghĩ chặn đứng mối nguy hiểm từ oan hồn Đào Thị là xong, không biết rằng làm thế chính là tự mình tạo ra nghiệp quả rất lớn. Có thể Đào Thị bất lực không thể làm gì họ Vạn, nhưng nghiệp báo trong thiên địa xưa nay là thứ không ai tránh khỏi, dù bằng cách này hay cách khác. Đều là tự mình rước họa mà thôi!.

Y vừa nói vừa khoát tay chán ghét. Con đường sinh tồn của các gia tộc từ trước đến nay vô cùng khắc nghiệt, cạnh tranh, huyết tẩy lẫn nhau, tạo nên những mối thâm thù truyền từ đời này sang đời khác. Các thủ đoạn kín tay đều không ít, miễn là đối phương táng gia bại sản, thân bại danh liệt, mấy chuyện tạo nghiệp nặng nề như nhờ phù thủy, thầy bà can thiệp vẫn cứ nhiều vô số. Nghiễm nhiên, cơ nghiệp gia tộc bị hủy hoại dưới tay một hồn ma lại càng là chuyện không thể nào chấp nhận. Đây xem là động cơ chủ chốt khiến Vạn Thẩm Thương làm ra chuyện ác đạo như vậy. Bản thân Lăng Sương y hành tẩu bao nhiêu năm, đã từng từ chối vô số lời mời mưu cầu lợi ích cá nhân, bởi cái y tu là chính đạo. Rời khỏi suy tư của bản thân, Lăng Sương đạo sĩ nhặt hình nhân giấy lên, khẽ thở dài.

- Đào Thị nói với ta, vốn Trung Nguyên lần này có thể trở về đây là vì nơi họ Vạn trấn nhϊếp hồn phách nàng xảy ra động, phong ấn bị phá vỡ, nàng mới có thể thoát ra. Mà mục đích nàng quay trở về tìm nhà các ngươi không phải báo oán, là muốn Dương gia các ngươi giúp đỡ, quy tập xương cốt bị họ Vạn chia tách về một chỗ.



- Cái gì?. Bọn họ đem thân thể Đào Thị phân chia?.

Dương Thiết cùng Vinh chưởng quản không khỏi trấn động. Thủ đoạn của Vạn Thẩm Thương làm cay độc tới mức nào, mà đến thân xác người quá cố vì nhi tử của mình chết oan cam tâm đem phân li như vậy?. Tội ác này không thể dung tha. Lăng Sương đạo sĩ xác nhận.

- Đúng vậy, Đào Thị đã nói địa điểm nơi hồn phách bị trấn nhϊếp, đợi trời sáng, ta sẽ tới đó một chuyến, triệt để phá bỏ phong ấn, lần manh mối truy tìm các phần thân thể cho nàng ta.

Dương Thiết ngưng trọng ánh mắt nhìn hình nhân đang nằm trong tay lão đạo sĩ, khuôn mặt giấy trắng khóe miệng vẫn cong lên không biết cười hay hờn tủi, im lặng chốc lát, lên tiếng.

- Ngày mai ta đi cùng đạo sĩ.

...

Quay về cư xá trong gia trang, trời mới hửng sáng, Lăng Sương đạo sĩ liền rời khỏi Dương gia, theo lời Đào Thị tìm tới nơi hồn phách nàng bị phong ấn. Đi cùng y còn có Dương Thiết thiếu gia chủ, mặc dù y khuyên can là không cần thiết, nhưng nam tử này nhất mực muốn lên đường, hai người hai ngựa khẩn trương rời khỏi Thăng Long thành xuôi theo đường Thiên lý đi về phía nam.

Tới địa phận đèo Ba Dội, Lăng Sương đạo sĩ nói dừng chân, phỏng chừng đây chính là nơi nhà họ Vạn phong ấn linh hồn Đào Thị. Dương Thiết đi theo y, cảm thấy nơi này so với hoàng thành khoảng cách không nhỏ, tại sao Vạn gia phải tìm một nơi xa như vậy để làm việc này, hắn bèn đem thắc mắc nói cho lão đạo sĩ, nhưng y chỉ thâm ý đáp.

- Dương gia chủ ngươi đừng vội, đi thêm một lát nữa, ta sẽ trả lời cho ngươi.

Đi thêm non một dặm đường, Dương Thiết nhìn cảnh vật xung quanh, càng đi, núi non càng hiện ra, xen lẫn rừng cây hòa thành một mảng xanh biếc. Lăng Sương đạo sĩ thúc ngựa rẽ vào một hướng nhỏ, phỏng chừng lối đi này càng sâu càng hoang, không biết rốt cuộc dẫn tới chỗ nào, Dương Thiết trong lòng tuy hiếu lạ nhưng vẫn im lặng đi theo lão đạo sĩ. Tới khi sắc trời trên đỉnh đầu xuyên qua tán lá cây hiện lên một màu vàng nhạt, lão đạo sĩ cũng mới xuống ngựa. Lúc này, bọn họ đã ở trong một khu rừng rậm, tựa hồ ở dưới chân một ngọn núi. Lăng Sương đạo sĩ buộc ngựa dưới một gốc cây cao, nói với Dương Thiết.

- Ngựa để lại đây thôi, trước mắt chúng ta phải đi lên núi.

Dương Thiết cột ngựa xong, theo lão đạo sĩ hai người lặng lẽ đi lên ngọn núi trước mặt. Dương Thiết không nhịn được tò mò lại chủ động hỏi tới.



- Rốt cuộc nơi đó nằm ở đâu?. Một ngọn núi rộng như vậy, ông lẽ nào cứ thế tìm?.

- Ai bảo ta cứ thế tìm, chẳng phải đã nói rồi sao, Đào Thị chỉ điểm, ta dựa vào đó nhận định một chút là ra. Sẽ nằm sau ngọn núi này thôi, cứ lên trên rồi nói.

Lăng Sương đạo sĩ vừa đi vừa nói, y nhặt một cành cây dài chắc chắn rơi bên đường làm gậy chống, cũng bớt tốn sức đi vài phần, ngược lại Dương Thiết tuổi còn trẻ, nhưng thân thư sinh quanh năm gắn bó với sổ sách tính toán, leo núi quả thực là hoạt động cơ thể này hiếm lạ, chỉ chốc lát trán đã toát mồ hôi. Khi hắn thở phù phù, lưng áo ướt đẫm cũng là lúc Lăng Sương đạo sĩ dừng lại, nơi bọn họ vừa lên đến chính là đỉnh núi. Trước mặt hắn, một mảng trời vàng hiện ra, bên dưới mênh mông điền ruộng xen lẫn rừng cây. Lăng Sương đạo sĩ ngược lại chỉ im lặng, chuyên tâm phóng mắt quan sát, lát sau y giơ tay chỉ về phía hữu, nói.

- Ngươi thấy không, bên kia cũng có một ngọn núi nhỏ.

Tất nhiên Dương Thiết thấy bên phải mình xa xa có một tiểu sơn, bèn gật đầu. Lão đạo sĩ lại nói.

- Ngọn núi ấy với ngọn núi chúng ta đang đứng ở giữa có một thung lũng trũng, chính là ở kia.

Y dứt câu lại đưa tay hạ xuống một chút, Dương Thiết rời tia mắt theo ngón tay y, nhận ra phía dưới quả nhiên có một thung lũng rất thấp xen ở giữa, có điều, thung lũng này võng xuống thật sâu, từ bên trên nhìn xuống chỉ thấy những ngọn cây mọc chằng chịt đâm lên trời liên miên, ánh sáng khó bề xuyên lọt, không khỏi cảm thấy có chút ngược mắt.

- Thung lũng này có vẻ hơi trũng xuống, lại hẹp, khá bí bức.

- Đúng vậy, địa thế chỗ này dốc xuống, có thung lũng sâu, xung quanh đồi núi bao bọc, rất giống một cái phễu. Ngươi lại nhìn bên kia, phía tả có sông chảy vòng qua, không khỏi thêm hội khí. Trong phong thủy có câu: "thượng hạ phiên chuyển chi lẩu đậu, sâm lâm phân liệt dĩ bình phong", cái phễu sâu tụ âm, trên miệng lại có rừng rậm che phủ, sông giữ khí cục, không khỏi làm cho âm càng thêm âm. Hay nói cách khác, âm dương tại thung lũng này tách biệt, nếu trong nó chứa mộ phần hay linh hồn người chết, chính là không cách nào thoát khỏi nó, giống như giam nhốt trong một nhà tù vậy. Bố cục này nếu không phải xây âm trạch thì là làm hại kẻ khác, phù hợp dùng cho kẻ thù, khiến cho người đoạn hậu, đoạn tử tuyệt tôn.

Dương Thiết ngưng mi nghe lão đạo sĩ truyền đạt, cảm thụ được không ít, chau mày hỏi.

- Nói như vậy, nơi hồn phách Đào Thị bị phong ấn chính là trong thung lũng hẹp kia?.

- Không sai, bất quá trời cũng đã tối rồi, ban đêm, nhất là Quỷ Nguyệt, không nên tìm nơi hội âm mà tới, hai ta trước xuống núi tìm chỗ qua đêm, đợi sáng mai hãy qua đó, ta còn ít điều cần hỏi hồn ma Đào Thị kia.

Dương Thiết nhìn sắc trời ảm đạm ngày càng trầm trước mặt, bên dưới một mảnh rừng thâm thiếu đi ánh sáng càng thêm hoang u, nơi này không phải ban đêm nên ở, lập tức gật đầu đồng ý, hai người trở lại chân núi.