Chương 11: Nghe nói ta là Hắc Sơn lão yêu (10)

Ninh Tài Thần lạnh mặt: “Không biết vị huynh đài này rõ ràng biết ngôi miếu này có quỷ, vì sao vẫn đến đây?”

Yến Xích Hạ giơ tay chỉ vào thanh kiếm dài của mình, uống một ngụm rượu, nói: “Ta là một đạo sĩ, sao lại sợ mấy con yêu quái này? Phải là chúng nó sợ ta mới đúng!”

Ninh Tài Thần không tin một người ăn mặc xuề xoà, uống rượu lớn như thế lại là đạo sĩ trừ yêu diệt ma. Dù chưa tiếp xúc nhiều, hắn cũng biết rằng giới luật Đạo giáo rất nghiêm ngặt: thứ nhất, không được sát sinh; thứ hai, không được uống rượu thịt; thứ ba, không được nói một đằng làm một nẻo; thứ tư, không được trộm cắp; thứ năm, không được tà da^ʍ.

Thấy Ninh Tài Thần khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ, Yến Xích Hạ cũng không để ý, đời người quan trọng là phải sảng khoái!

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có đống lửa trước mặt phát ra tiếng nổ tí tách. Ninh Tài Thần ôm bầu sách, dựa vào góc tường, mơ màng buồn ngủ, mong rằng đêm nay có thể lại mơ thấy cô gái họ Kỷ đó.

Yến Xích Hạ ôm kiếm ngồi dựa vào tường, nhìn Ninh Tài Thần đang ngủ say, sau đó nhắm mắt lại.

Kỷ Lạc ẩn nấp trong Lan Nhược Tự, quan sát toàn bộ màn kịch tối nay. Khi nhìn thấy Nhϊếp Tiểu Thiến trong bộ áo trắng phất phơ, suýt chút nữa đã chảy nước miếng mà tiến lên gọi "nữ thần". Tuy nhiên, hệ thống đã kịp thời ngăn cản: [Ký chủ, xin bình tĩnh! Mục tiêu của cậu là đàn ông, không phải phụ nữ!]

Kỷ Lạc đau khổ, mắt ngân ngấn lệ: “Hệ thống, rõ ràng tao là đàn ông, tại sao lại phải tìm đàn ông? Điều này không hợp lý chút nào! Không thể vì bây giờ là thời đại xã hội đồng thuận mà ép người khác phải yêu đương đồng tính, như vậy là không đúng đâu!”

Hệ thống: [Xin cậu hãy nhìn lại căn phòng đầy ảnh mỹ nam của cậu khi nói câu này.]

Kỷ Lạc phản bác: “Đời người ai chẳng có thần tượng! Chẳng lẽ không cho người khác đẹp trai hơn tao sao? Còn nữa, sao mày không nhìn đống ảnh nữ thần trong ngăn kéo của tao!”

Hệ thống: [Nếu như ổ cứng 1GB của cậu toàn là tài liệu giảng dạy của cô giáo Sora Aoi, chứ không phải đủ loại tiểu thuyết đam mỹ, thì tôi mới tin!]

Kỷ Lạc lập tức bại trận, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ không cho phép thỉnh thoảng tao lượn lờ ngoài cánh cửa thế giới mới sao?”

Hệ thống: [ Hệ thống này là hệ thống thông minh nhất trong toàn vũ trụ, đã qua nhiều đợt kiểm tra bao gồm cả xu hướng tính dục mới chọn ký chủ và giao nhiệm vụ. Vậy nên xin ký chủ đừng nghi ngờ việc cậu là một người đồng tính!]

Kỷ Lạc lật bàn: “Mẹ kiếp! Ông độc thân hơn hai mươi năm, đến một người bạn gái cũng không có, giờ mày lại nói ông là đồng tính, ông không thèm quan tâm đến... thứ đó của người khác!”

Hệ thống: [Ký chủ, tôi nghĩ cậu hiểu sai rồi, cậu nên chú ý đến dưa chuột của người khác cơ!]

Phụt! Kỷ Lạc phun ra một ngụm máu già, thanh máu lập tức cạn, nỗi buồn cuộn ngược thành sông, má ơi, cậu muốn về nhà! Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, chỉ vì giữ khoảng cách tôn trọng với các cô gái, mà dẫn đến việc cậu toát ra mùi đồng tính sao?

Đột nhiên cảm thấy đau quá, phải làm sao đây?

Kỷ Lạc thở dài thườn thượt, ngay cả khi thấy Ninh Tài Thần và Nhϊếp Tiểu Thiến không giống như trong nguyên tác, không yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cậu cũng không vui nổi.

Không đúng, Kỷ Lạc bỗng ngồi bật dậy. Có phải cậu đã bị hệ thống dắt mũi không? Nghe nói nhiều cậu trai vì bạn gái hủ nữ của mình mà tìm hiểu đam mỹ, nhưng họ cũng đâu có cong? Bây giờ chẳng qua cậu chỉ là đang sớm luyện tập sở thích chung với bạn gái tương lai mà thôi!

Hệ thống: [Trí thông minh của ký chủ nhà tôi lúc nào cũng không trực tuyến, phải làm sao đây? Đang online chờ! Gấp!]

Nghĩ thế, Kỷ Lạc như được tiêm máu gà, sống lại ngay tại chỗ, hóa thành khói đen bay đến căn nhà đổ nát nơi Ninh Tài Thần đang ở. Tâm trạng hưng phấn quá dễ làm sai lầm, kết quả là, cậu đã vào nhầm giấc mơ rồi!!!

Chết tiệt! Ninh Tài Thần không phải đang ở vị trí đó sao? Giờ người ngồi chỗ đó là ai mà có bệnh thần kinh thế?!!! Làm cậu lỡ bước vào nhầm mất rồi!!!

Hai hàng lệ rơi, Kỷ Lạc đang định rời đi, thì thấy người đàn ông trước mặt cầm kiếm dài, ánh mắt sắc bén, giữa đôi mày lộ ra sát khí: “Sao? Là yêu bà Thụ Yêu phái ngươi đến quyến rũ ta?”

Cái gì? Kỷ Lạc mờ mịt, không khỏi dụi dụi tai, vị thiếu hiệp này, chúng ta quen nhau à?