Chương 2

Tạ Phóng nói đúng, tôi vốn chẳng phải thiên kim tiểu thư gì hết.

Tôi đứng trên bục cao, mặt không biến sắc nói: "Nhảy đi."

Khoảng cách đến mặt đất lúc xa lúc gần khi to khi nhỏ, tôi nhìn đến quáng mắt, phải cố gắng kiềm chế để mình không run lên.

Tạ Phóng khoác vai, ôm tôi quyết đoán nhảy xuống.

Cảm giác vô trọng lực nháy mắt ập vào đại não, gió mạnh gào thét làm quần áo tôi bay phần phật. Tôi nghiến răng cố không để tiếng thét xé rách cổ họng mình.

Tạ Phóng đè đầu tôi lại áp chặt vào ngực hắn, chóp mũi tràn ngập mùi hương thoang thoảng của tuyết tùng hoang dã.

Giây phút sợi dây thừng hạ xuống điểm thấp nhất rồi bắn trở về, tôi không nhịn nổi nữa, nước mắt nước mũi dàn dụa khắp mặt rất dễ sợ. Tôi không hề khách khí cọ hết nước mắt trên mặt vào áo Tạ Phóng.

Hắn nói nhỏ bên tai tôi: "Tống Vi, quên Tần Mặc đi, kết hôn với tôi được không."

Tôi không rảnh trả lời hắn mà khóc hu hu.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Phóng mang theo chút nghi hoặc: "Cho dù tận mắt trông thấy Tần Mặc có người khác, em vẫn không từ bỏ hắn ta được sao?"

Tôi nắm chặt áo hắn tiếp tục khóc: "Tôi không nhảy nữa! Anh mau mau kêu người kéo chúng ta lên đi, nếu không tôi tiểu ra quần cho anh xem!"

……

Tôi mất hết hình tượng ngồi bệt xuống đất, để mặc Tạ Phóng cam chịu giúp lau nước mắt nước mũi.

Hắn bất đắc dĩ: "Sợ độ cao sao không nói sớm?"

Tôi liếc mắt xem thường: "Ai kêu anh dám khinh thường tôi?"

Tạ Phóng thở dài nhìn tôi, nghiêng đầu bật cười..

"Anh cười cái gì!" Tôi hung tợn nhe răng.

"Bây giờ cả mắt lẫn mũi em đều hồng, có biết trông giống cái gì không?"

"Giống cái gì?" Đừng nói là thấy tôi giống thỏ con, khen tôi đáng yêu để tôi động lòng các thứ đấy nhé?.

"Giống diễn viên hài."

6

Xe dừng trước cổng lớn nhà họ Tần. tôi giơ tay ấn cửa lại không mở ra được.

"Em đã quyết định xong chưa?"

Tôi khoanh tay trừng mắt nhìn hắn.

"Những chuyện có liên quan đến Tần Mặc trong tối nay là anh cố ý cho tôi biết chứ gì?"

Tin nhắn không biết ở đâu chui ra, tay quản lý tùy ý để lộ thông tin cá nhân khách hàng, thậm chí cả gã tài xế taxi ám chỉ mời tôi lên xe đuổi theo Tần Mặc, hết thảy đều là cố ý sắp đặt.

Tạ Phóng không lắc đầu cũng không gật đầu, ngón tay không nhanh không chậm gõ gõ lên tay lái xem như ngầm thừa nhận.

"Tạ thị có thể cấp một phần ba tài nguyên khoáng sản cho Tần thị, chỉ cần Tần Liệt nuốt trôi."

"Một nửa!"

"Đồng ý."

"..."

Tạ Phóng đáp ứng không do dự một giây làm tôi nghẹn cả họng. Chắc chắn là buôn bán lỗ rồi.

Tôi hung tợn đóng sầm cửa xe đi vào nhà. Bây giờ đã là 3 giờ sáng, trong phòng khách vẫn bật đèn sáng trưng.

Trông thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sô pha, tôi chợt ngẩn người. Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Tần Mặc ôm Lục Kiều, tôi không thèm nhìn mà lập tức bỏ lên lầu.

Tần Mặc mở miệng gọi tôi: "Vi Vi, em đứng lại."

Câu nói mang theo ngữ khí mệnh lệnh, trước nay anh chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế. Tôi đứng yên ba giây rồi xoay người.

Tần Mặc mặc bộ áo ngủ màu đen, sắc mặt rất kém, dưới mắt viền quầng thâm nhàn nhạt, chân mày nhíu chặt, tâm trạng hình như cũng không tốt đẹp gì. Xuống thêm một chút nữa, xương quai xanh ẩn hiện một dấu hôn đỏ chót không thèm che giấu, biểu hiện rất rõ ràng sự tồn tại của một đứa con gái khác.

Tôi nở nụ cười: "Anh hai, có chuyện gì vậy?"

Tần Mặc hơi sửng sốt, chân mày nhíu càng sâu: "Em gọi anh là gì?"

"Anh hai, anh nghe không rõ sao?" Tôi nhả rõ ràng từng chữ.

Tần Mặc đột ngột đứng dậy bước nhanh về phía tôi. Anh đứng dưới tôi hai bậc thang nhưng chúng tôi vẫn giữ tư thế mặt đối mặt: "Vi Vi, anh họ Tần, em họ Tống, anh không phải anh trai em."

"Cho dù huyết mạch không phải, nhưng trước mặt người khác chúng ta vẫn là anh em mà, anh hai đang tự lừa mình dối người đấy à?"

Tần Mặc nổi giận: "Câm miệng, anh không chấp nhận! Cho dù trong người có chảy dòng máu giống nhau anh cũng không chấp nhận em là em gái anh! Không chấp nhận em là người nhà họ Tần!"

La hét xong, khuôn mặt anh chợt cứng đờ.

Tôi nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh, thản nhiên nói: "Tần Mặc, anh đừng quên, lúc trước là chính anh cầu xin em bước chân vào nhà này."

Tần Mặc mềm giọng lấy lòng: "Không phải em nói đau đầu sao, anh phải gạt ra một việc rất quan trọng để về nhà với em, bây giờ còn đau nữa không?"

Bởi vì khoảng cách quá gần nên tôi ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh, buồn cười hỏi: "Anh không có anh em sinh đôi gì phải không?"

Anh nghi hoặc lắc đầu: "Không có, sao em lại hỏi như vậy?"

"Ừ, tôi biết rồi."

Tôi xoay người lên lầu, suýt nữa đã cho rằng tối nay mình ra đường gặp quỷ.