Chương 40

Kiều Mặc Vũ dùng sức đá mạnh vài lần, cô ấy nằm liệt ngã xuống giường:

“Không dễ chơi, không có tí sức lực nào, cũng không được đánh bạc, chao ôi!”

"Đánh bạc cái gì mà đánh bạc, tập trung làm việc chính đi!"

Tôi kéo Kiều Mặc Vũ lên, vừa rồi lúc tôi đang biểu diễn động tác co giật, đột nhiên nhanh tría nghĩ ra một ý kiến

hay. Công viên này trận pháp rất nhiều, nếu muốn phá trận cực kỳ không dễ, nhưng lại thêm một trận pháp nữa thì liền tương đối đơn giản.

Ngũ Hành Dẫn Quỷ Trận, Thất Tinh Chiêu Hồn Trận, tôi và Kiều Mặc Vũ đến lúc đó sẽ ở trong công viên bố trí một ít trận pháp, trực tiếp thu hút tất cả quỷ ma trong phạm vi vài trăm dặm.

Diệt Hồn Trận Pháp trong công viên này chỉ có tác dụng với những linh hồn sống vừa mới chết, mà mặt khác những quỷ yêu đã chết vài năm hoặc vài chục năm không dễ đối phó.

Kiều Mặc Vũ nghe được con mắt phát sáng lên, cô ấy vỗ xuống giường kích động ngồi dậy:

"Chúng ta trực tiếp đem quỷ môn đến nơi này đi."

Quỷ môn là cánh cửa nối giữa âm phủ và nhân gian, một số quỷ ma chán sống ở địa phủ, nếu không có việc gì làm sẽ lên nhân gian dạo chơi. Mà lúc bọn họ muốn đi ra ngoài, cần phải đi qua quỷ môn.

Quỷ môn của nhân gian thường ở những nơi ít ai lui tới, để tránh va chạm với người sống. Kiều Mặc Vũ là hậu duệ của Địa Sư, tôi là thiên tài của Đạo môn. Hai người chúng tôi đều muốn dời quỷ môn, mặc dù tốn một chút sức lực, nhưng cũng không tính là khó khăn.

Bách Linh bố trí Ngũ Hành Dẫn Quỷ Trận và Thất Tinh Chiêu Hồn Trận, Kiều Mặc Vũ di chuyển quỷ môn, mà tôi chỉ đơn giản là ở toàn bộ công viên thiết lập trận pháp Bát Quái Mê Hồn Trận. Trận pháp này có chút giống như Quỷ Đả Tường, người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được.

Hai người một quỷ bận rộn cả đêm, cuối cùng trước bình minh cũng làm xong tất cả mọi chuyện. Tôi và Kiều Mặc Vũ nằm xuống giường ngủ thϊếp đi, hai chúng tôi đang ngủ ngon thì có tiếng hét chói tai ở ngoài cửa:

"A!"

"Có quỷ!"

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường lao ra ngoài, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, tôi trực tiếp bật dậy một cước đạp vào ổ khóa. Kiều Mặc Vũ cũng theo sát phía sau, chỉ thấy trên hành lang tràn ngập sương mù đen, vốn là những bức tường lốm đốm bong tróc bây giờ lại có rất nhiều bàn tay đen nhô ra dày đặc. Đôi bàn tay này khẽ mở ra đóng lại, như thể đang cố nắm lấy thứ gì đó.