Chương 5

Kiều Mạc Vũ lật mắt, nắn nót đầu ngón tay:

"Được rồi, tôi là sinh viên đại học, hôm nay đặc biệt xin nghỉ để ra ngoài, sau khi xong việc, tiền mà Mạnh Viễn cho tôi, tôi sẽ chia một nửa."

"Không được, tôi 8 còn cậu 2!"

"Gì đấy? Cậu khôn quá vậy! Chia nửa, không thì tôi đình công!"

"Tôi 7 cậu 3!"

Một giờ sau:

"Tôi có 5,62, cậu có 4,38!"

"Cậu biết gì về chia nửa không? Lệch một phần một xu cũng không phải là chia nửa!"

Tống Phi Phi ngồi thẳng cơ thể, thở dài:

"Được rồi, đã đến thủ đô rồi, cả hai có thể cãi nhau sau khi xuống máy bay không?"

Vụ việc gấp gáp, chúng tôi đã đến thủ đô trong đêm, khi được thông báo, Mạnh Viễn hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng sắp xếp xe đón chúng tôi.

Nghĩa trang không xa sân bay, trước khi đến nghĩa địa, Kiều Mạc Vũ đã bắt đầu chảy nước miếng:

"Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ bốn linh thú đồng loạt hiện diện, phía bắc có núi, phía nam có sông, cát nước tươi đẹp, vị trí mồ mả đủ khí, tốt tốt tốt!"

"Thật là ngưỡng mộ, khi chết tôi cũng muốn được mai táng ở đây!"

Tôi quay đầu, cạn lời nhìn cô ấy, sau đó xoa cằm nghiêm túc nhìn Tống Phi Phi:

"Cậu nghe rõ chưa? Cho tôi hai mét đất mồ ở đây."

Tống Phi Phi trợn mắt cá chết:

"Đây là nghĩa trang cá nhân của nhà họ Mạnh, tổ tiên nhà họ đều được chôn cất ở đây, nếu cậu muốn chôn ở đây, chỉ có thể lấy chồng nhà họ Mạnh."

No no no, không lấy chồng đâu, cả đời này tôi cũng sẽ không lấy chồng. Nghe cô ấy nói như thế, tôi và Kiều Mạc Vũ chỉ biết thở dài đầy tiếc nuối.

Khi bước vào trong, chúng tôi mới nhận ra rằng nghĩa trang này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Có đình viện, gác mái, cầu nhỏ qua suối, tất cả đều giống như một khu vườn riêng tư tuyệt đẹp, mộ của ông Mạnh nằm ngay phía đông của nghĩa trang này.

Trong bóng đêm, đèn đuốc nghĩa trang sáng rực, người người đứng trước bia mộ đá hoa cương đã nứt nẻ, người đứng ở giữa mặc bộ trang phục màu xám, thần thái mạnh mẽ.

Khác với thái độ vênh mặt ngẩng đầu hằng ngày, Tống Phi Phi chủ động đên gần, cúi đầu chào hỏi:

"Cháu chào bác Mạnh ạ."

"À, là Phi Phi, con tới đây làm gì vậy?"

Cha Mạnh nhìn thấy Tống Phi Phi thì hơi ngạc nhiên, nhưng thái độ vẫn rất ôn tồn. Mạnh Viễn đứng cạnh ông thấy vậy thì cúi đầu tiến lên trước, giải thích qua cho ông nghe một chút.