Chương 17

Judith gục đầu xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay Shazoi đặt lên trán: “Bá tước đại nhân, về sau xin ngài đừng đẩy tôi ra như thế nữa, an nguy của ngài còn quan trọng hơn sinh mệnh của tôi……”

Ban đầu anh cứ nghĩ chỉ cần dâng lên lòng trung thành của mình là được, nhưng giờ khắc này thậm chí là mãi về sau, anh có thể vì Shazoi Desinia mà cống hiến cả tính mạng này.

Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên tránh thoát bàn tay của anh, trong lúc Judith ngạc nhiên mà đặt trên đầu của anh.

“Nhưng ta hy vọng anh có thể mãi luôn làm quản gia của ta.”

Thật lâu sau, Judith nói: “Như ngài mong muốn, đại nhân của tôi.”

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên đường quay về lâu đài.

Shazoi hỏi Gibran Keno mong muốn được thưởng thứ gì.

Gibran Keno liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc: “…… Thứ gì cũng được hay sao ạ?”

Shazoi: “Đúng vậy.”

“Vậy tôi có thể trở thành nam phó của ngài không?”

Gibran Keno chỉ mong ước có một cuộc sống an ổn về sau, cậu và em trai của mình không còn phải vì miếng ăn mà phát sầu.

Shazoi: “Nếu người nhà của ngươi đồng ý……”

“Tôi chỉ có một đệ đệ, thưa đại nhân.”

Shazoi gật đầu: “Ngươi có thể mang theo đệ đệ tới lâu đài.”

Gibran Keno lập tức vui vẻ nói: “Đa tạ ngài! Bá tước đại nhân!”

Shazoi cho một kỵ sĩ đi theo Gibran Keno trở về thu thập đồ đạc.

Còn bọn họ thì quay về lâu đài trước.

Nhìn thấy bá tước đại nhân êm đẹp ra ngoài, khi trở về lại mang bộ dáng đáng thương, cả người đầy thương tích, quả thật đã dọa sợ đám người hầu trong lâu đài.

Còn chưa nói đến một nửa thợ thủ công và kỵ sĩ đi theo đều đã chết.

Shazoi cho người thu liễm thi thể của những thợ thủ công và kỵ sĩ đã chết, dàn xếp mọi việc và bồi thường thỏa đáng cho người nhà bọn họ.

Sau khi hoàn thành các hạng mục công việc, Fernandez Edward được gọi vào thư phòng.

Shazoi: “Ngươi có suy đoán thế nào về thân phận của kẻ tập kích?”

Fernandez Edward: “Bọn chúng không giống cường đạo bình thường, nhìn giống như một đám kỵ sị đã được huấn luyện.”

Lão bá tước Matt Desinia suốt ngày chui rủi bên trong lâu đài, trầm mê với luyện kim thuật, ngày thường rất ít đi vào thành Vias, vì vậy khả năng rước lấy kẻ thù bên ngoài là rất ít.

Một đám kỵ sĩ ngụy trang thành cường đạo, thời điểm bọn chúng tập kích lại vừa lúc cậu quay về sau khi dâng cho quốc vương phương pháp phơi muối từ nước biển…… Không có khả năng trùng hợp như thế được.

Shazoi nói: “Judith, bên lãnh địa của Beavis Eliot là Quốc vương bệ hạ trực tiếp phân phong à?”

Judith ngẩn ra, lập tức phản ứng đáp: “Không phải, thưa bá tước đại nhân, lĩnh chủ phía trên của Bá tước Beavis Eliot là Công tước Bass Chis, ngài hoài nghi……”

Shazoi: “Không phải hoài nghi.”

“Ta hiện tại có thể khẳng định Bass Chis do thấy được lợi ích mà nổi lòng tham, thành Comoy giáp với Vias bởi dãy núi Pal, đâu còn chỗ nào có thể xuất thủ thuận tiện hơn so với Thành Comoy chứ?”

Bá tước Desina khi đang trên đường quay về lãnh địa liền gặp phải một đám cường đạo gϊếŧ người cướp của, bất hạnh bỏ mình.

Vùng Vias không có lĩnh chủ, lại không còn người thừa kế, nhất định sẽ bị thu hồi về tay Quốc vương.

Nhưng việc tạo muối từ nước biển vẫn phải được tiếp tục, vì lẽ đó chuyện quan trọng cần làm là phân cho một người khác quản lý.

Người này không cần nghĩ cũng biết.

Công tước Bass Chis, người được Lão quốc vương nể trọng nhất.

Đáng tiếc mặc dù đã phân tích ngọn ngành chân tướng, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, bọn họ vô pháp chỉ tội một Bá tước thậm chí còn có một Công tước tham gia trong đó.

Chỉ có thể nuốt xuống nghẹn khuất này trước.

Dù cho quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng báo thù của tiểu nhân thì có thể từ sáng đến tối.

Cậu vừa không phải quân tử vừa không phải tiểu nhân, dựa vào giá trị gian xảo của mình, cứ trước tiên nghĩ biện pháp trả thù vị Bá tước Beavis Eliot kia đã.

Mà thành Comoy, là mục tiêu chính yếu kế tiếp.

Shazoi: “Fernandez Edward, anh có muốn thoát khỏi thân phận nô ɭệ không?”

Fernandez Edward lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lập loè, hồi sau mới khàn khàn nói: “…… Tôi muốn.”

Shazoi: “Anh có công cứu mạng ta, nhưng ta vẫn chưa rõ chuyện trước kia của anh vì vậy ta hy vọng anh có thể kể rõ sự thật, không muốn giấu giếm.”

Fernandez Edward lần này trầm mặc thật lâu.

Shazoi kiên nhẫn chờ đợi.

Y rốt cuộc nói: “Như ngài biết, tôi là người bên Gaynor, vị lĩnh chủ mà ban đầu tôi nguyện trung thành là một vị Hầu tước của Vương quốc Gaynor, Bruno Grimm .”

“Tôi có một muội muội, chúng tôi luôn sống nương tựa lẫn nhau, em ấy rất xinh đẹp cũng rất thiện lương, mỗi ngày em ấy vẫn ở trong nhà chờ tôi trở về, nhưng vào một ngày khi tôi vừa chiến đấu trở về, nàng đã bị đệ đệ của lĩnh chủ…… Hành hạ tàn nhẫn đến chết.”

“Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy…… Là một thi thể không đầy đủ của muội muội.”

“Còn chuyện sau đó ngài cũng đã biết.”

Y vốn nên bị xử tử.

Nhưng lĩnh chủ cũ đã niệm tình cũ tha cho y một mạng.

Shazoi nhẹ giọng hỏi: “Anh có hối hận không?”

“Tôi không hối hận, kỵ sĩ vì công nghĩa mà chiến đấu chống lại sự bất công và tội ác, dũng cảm đối diện cường địch, không giữ lại một tội nhân mà mình đối kháng qua, tôi không có vi phạm tinh thần của một người kỵ sĩ.”

Nhưng vì muội muội, y phản bội lại lĩnh chủ mà bản thân nguyện trung thành.

Shazoi: “Ta không cảm thấy anh sai khi gϊếŧ chết đệ đệ của lĩnh chủ cũ.”

“Nhưng đặt trường hợp người gϊếŧ muội muội anh lại là lĩnh chủ thì sao? Anh vẫn sẽ không niệm tình nghĩa mà báo thù cho em ấy?”

Thân tình cùng trung thành anh sẽ lựa chọn cái nào?

Fernandez Edward bỗng dưng nhìn về phía Shazoi.

Hắn khàn khàn nói: “Tôi sẽ báo thù.”

“Sau khi báo thù xong, tôi sẽ tự sát.”

Tự nguyện để ma quỷ bắt đi linh hồn, dù cho việc này khiến y không còn cơ hội gặp lại muội muội.

Không khí trong thư phòng an tĩnh một hồi lâu.

Shazoi: “Sau khi cởi bỏ thân phận nô ɭệ, anh nghĩ sao về việc trở thành kỵ sĩ một lần nữa?”

Fernandez Edward đồng tử rung động.