Chương 19

Hết thảy mọi thứ trong lâu đài đều khác xa với địa phương mà bé sinh sống từ nhỏ, cực kì sạch sẽ, những bức họa được treo trên vách tường , thảm nhung được lót dưới nền đất, bài trí xung quanh làm bé không dám vươn tay đυ.ng tới.

Bé cảm giác đôi mắt của mình có chút không đủ dùng.

Người hầu gái dẫn theo bọn họ ngừng trước một gian phòng, sau khi gõ cửa vài cái liền được mở ra, cùng Judith vừa mới xuất hiện nói chuyện vài câu liền ý bảo bọn họ có thể tiến vào.

Toby bị Gibran kéo đi theo phía sau.

Bé khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, trái tim vẫn luôn đập bang bang, sau đó, bé nhìn thấy tiểu bá tước đang ngồi cạnh cửa sổ.

…………

Toby Keno có khuôn mặt tương tự với Gibran Keno, đều là tóc nâu mắt nâu, bộ dáng có chút thanh tú, ước chừng tầm khoảng năm tuổi, thân thể gầy yếu, quần áo sạch sẽ đầy mảnh chắp vá.

Bé lúc này khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu ngốc lăng nhìn về phía Shazoi.

Vẫn là Gibran Keno nhẹ nhàng mà túm bé một phen mới hoang mang rối loạn nhỏ giọng chào hỏi bá tước đại nhân.

Shazoi: “Ta đã cho người dọn dẹp gian phòng trong lâu đài, ngươi có thể cùng đệ đệ ở cùng một chỗ.”

“Trước đó, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

“Ngươi dựa vào đâu có thể tính được quãng đường từ núi Pal đến thành Vias là hơn 3100 thước?”

Nếu chỉ đề cập đến hai lần chảy của đồng hồ cát thì chỉ cần đi tới núi Pal vài lần và lưu tâm chú ý là có thể biết được.

Nhưng trước mắt Tây Đại Lục hiện tại còn chưa có công cụ nào có thể đo đạc được đường núi.

Gibran Keno bằng cách nào lại có thể tính ra được một con số cụ thể như vậy?

Gibran hiển nhiên có chút không hiểu tiểu quý tộc tại sao lại hỏi cậu vấn đề đó.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi dựa theo sự thật mà trả lời: “Chính xác mà nói, hơn 3100 thước là quảng đường từ sơn động đến thành Vias, còn từ chân núi Pal đến thành Vias là khoảng hơn 2800 thước, ta trước đó đã dùng chân đo đạc.”

“Ngươi giải thích cụ thể một chút được không?.”

Gibran: “Đầu tiên tôi tự mình tính thời gian cùng khoảng cách mỗi bước chân của bản thân, từ đó tính được khoảng cách từ núi Pal cho thành Vias…… Đều là do tôi tự mình tính toán, kỳ thật không quá chuẩn xác.”

Lời cuối cùng cậu nói ra mang theo chút ngượng ngùng.

Người bình thường sẽ không rãnh đến nổi không có việc gì đi tính khoảng cách các bước chân của bản thân.

Nhưng Gibran lại cảm thấy việc này rất có ý tứ.

Cậu rất thích sự biến hóa của các con số.

Shazoi: “Ngươi từ đâu học được số học?”

Toán học ở thời đại này do chịu sự hạn chế của thần học mà cứ mãi phát triền một cách chậm chạp.

Dù là vậy nhưng mấy phép tính đơn giản cũng đã được xuất hiện từ lâu, chằng qua do thế giới này phân biệt giai cấp thường hạ rõ ràng, chế độ cấp bậc luôn rất nghiêm ngặt, rất it bình dân có được tư cách và điều kiện để học tập tri thức.

Gibran nói: “Là phụ thân tôi dạy, thưa bá tước đại nhân, nhưng ông ấy đã qua đời khi tôi vừa tròn mười tuổi, sau đó tôi đi khắp nơi hỗ trợ người khác làm việc, tự bản thân học hỏi thêm được vài điều.”

Shazoi vuốt cằm nhỏ suy nghĩ: “Vậy ngươi có nguyện ý đi theo quản sự tài vụ làm học đồ không?”

Gibran hoài nghi lỗ tai của mình: “Ngài, ngài nói……”

Cậu hiểu rõ giữa nam phó vào học đồ cái nào nặng cái nào nhẹ, nhưng cũng vì nguyên nhân đó, cậu mới không thể tin sẽ có sự tình may mắn hơn thế ập vào người mình .

Shazoi: “Nếu trong thời gian làm học đồ ngươi biểu hiện không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị trở lại thành nam phó như cũ, ta sẽ không cấp cơ hội thứ hai.”

Gibran lập tức phản ứng đáp: “Không đâu, cơ hội ngài cho lần này đã là ban ân với tôi rồi, tôi đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng!”

Shazoi gật gật đầu.

Cậu lại nhìn về phía Toby Keno bộ dáng có chút ngơ ngác: “Còn đệ đệ của ngươi, cậu ấy tạm thời cứ theo bên cạnh ta trước.”

“Đa tạ bá tước đại nhân!” Gibran trộm chọc sau eo Toby.

Toby mặt đỏ ừng nói: “Đa... đa tạ bá tước đại nhân.”

Sự việc tiểu Bá tước Desinia gặp cường đạo trên núi rồi bị thương cuối cùng vẫn truyền đến tai Quốc vương bệ hạ.

Nghe nói nhóm kỵ sĩ đi theo không còn lại bao nhiêu người, không những vậy Shazoi Desinia còn bị kinh hách sau khi cậu ngã lăn xuống núi, từ dạo đó khiến cho cánh tay phải bị thương, hiện vẫn chưa nâng lên nổi.

Lão quốc vương Duke Patch liền phái mười hai vị trong đội kỵ sĩ bảo hộ vương thành đi tới Vias, phân cho Shazoi.

Hiển nhiên, lão quốc vương cảm thấy làm việc này có thể quy thành "Lễ vật" an ủi.

Có thể nói kỵ sĩ ở thành Vias không thể nào sánh ngang với nhóm kỵ sĩ bảo vệ Vương thành.

Không những thế, không biết vì lí do gì mà trong nhóm kỵ sĩ được phân tới Vias lại xuất hiện một kỵ sĩ trưởng —— Walker William, có phụ thân là Harry William là một vị hầu tước, hiện giờ đang được đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Vương thành.

Động tác này của lão quốc vương khiến Bass Chis tạm thời thu liễm một số tâm tư của mình.

Tuy nhiên mưu đồ lần trước gặp thất bại làm y vô cùng tức giận, lập tức viết thư hung hăng trách mắng Beavis Eliot một phen.

Trong thư trừ bỏ mắng Beavis Eliot vô năng vô dụng còn có cảnh cáo ông ta nhanh chóng xử lý sạch sẽ cái đuôi, đừng để người khác phát giác.

Beavis Eliot bị tức đến ngực buồn gan đau mà không nói được gì.

Một đội mười hai vị kỵ sĩ đang trên đường đi tới Vias.

“Ai, nghe nói vùng Vias vừa nghèo vừa nát, địa thế lại gần bờ biển, hoàn cảnh quanh năm luôn ẩm ướt, không biết tương lai về sau còn được ăn bánh bao trắng với thịt không nữa…… Sao tao lại xui xẻo bị tuyển trúng cơ chứ.” Kỵ sĩ tên Barna Larry than phiền.

“Đừng có ở đó oán giận, ai kêu ngươi thua cuộc đấu làm gì.” Một kỵ sĩ khác tên Taylor Kennedy nói.