Chương 23

Nội dung mà Vias thông tri rất rõ ràng với mọi người.

Lĩnh chủ quy định —— phàm là nô ɭệ bên trong thành Vias muốn tới ứng tuyền, chủ nhân không được phép hạn chế tự do.

Nếu nô ɭệ đó thông qua đợt kiểm tra đầu vào để trở thành binh lính dự bị, lĩnh chủ sẽ cấp cho chủ nhân sở hữu nô ɭệ đó đồng bạc làm bồi thường.

Còn nô ɭệ bên ngoài thành Vias, cần phải tự mình tìm cách đi tới.

Nếu có thể đạt tư cách thông qua đợt kiểm tra đầu vào, xác định có thể trở thành dự bị binh lính, lĩnh chủ sẽ phái kỵ sĩ mua lại nô ɭệ đủ tư cách đó cùng người nhà từ tay chủ nhân của họ về đây.

Trong dự tính của Shazoi, có thể nói đây là một loại biến tướng của việc mua dân cư.

Sau khi được mua tới tuy vẫn giữ thân phận nô ɭệ, nhưng nô lê được trở thành binh lính dự bị, chỉ cần tích góp một số công tích nhất định liền có thể trở thành dân tự do, cởi bỏ thân phận nô ɭệ của mình.

Càng không nói tới hiện Vias đang hạ thấp rất nhiều tiền thuế, đối với bình dân cùng nô ɭệ mà nói chính là một chuyện cực kì tốt.

Cũng bởi vì chuyện này quá tốt, đại đa số mọi người không dám tin tưởng, cũng không dám đến xem thử ngọn nguồn.

Mấy lời an ủi khuyên bảo của lão Andrew không làm Mike Andrew đánh mất ý niệm.

Cậu nghĩ đây chính là cơ hội để có thể thay đổi cuộc đời, nếu bỏ lỡ liền không thể xuất hiện lần nữa.

Kỵ sĩ bên lãnh địa Vias đã cố ý tự mình đi tới thành Comoy tuyên truyền giảng giải bọn họ muốn thu nhận người, nên không thể nào là tin tức giả được.

Cuối cùng, Mike Andrew hạ quyết tâm.

Ngày hôm sau.

Cậu thừa dịp cha mẹ ra ngoài lao động, trộm cầm một phần tiền lão Andrew tích góp, nhanh chóng hướng trang viên quản sự giao nộp thuế đầu người, liền xuất phát rời khỏi thành Comoy.

Cậu trong lòng hướng cha mẹ xin lỗi.

Nếu chứng minh đây chỉ là tin tức giả, sau khi trở về cậu nhất định sẽ lao động gấp bội đem tiền hoàn lại cho phụ thân.

Mike Andrew chỉ mang theo một ít nước cùng lương khô.

Cậu đi qua đường núi Pal, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu làm trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng cậu thấy thật không dễ dàng gì.

Nhưng bản thân đã chạy được nửa đường, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu đi tới trước.

Ước chừng khoảng 1 lần đồng hồ cát chảy sau đó, Mike Andrew rốt cuộc cũng tiến vào bên trong thành Vias.

Cậu nhìn quanh bốn phía, có chút mờ mịt, không biết nên đi đâu để báo danh phục dịch.

Đúng lúc này, một kỵ sĩ thủ vệ cửa hành đột nhiên hô: “Bình dân hoặc nô ɭệ tham dự trưng binh mời đi theo hướng mũi tên để tới nơi báo danh, sau đó tiến hành bước đầu thẩm tra đầu vào.”

Mike Andrew lập tức quan sát mấy mộc bài hai bên đường.

Cách đó 10 mét nhìn thấy một cái mộc bài cắm trên đất, mũi tên chỉ về một hướng.

Bỗng nhiên bên cạnh cậu vang lên tiếng nói: “Huynh đệ, ngươi cũng tới tới tham dự trưng binh à?”

Mike Andrew xoay người: “Vâng, đúng vậy, ngươi cũng……”

Người nọ gật gật đầu nói: “Không sai, ta gọi là Keith, là một nô ɭệ sinh hoạt ở Vias.”

Mike Andrew tức khắc an tâm.

Hắn nói: “Ta cũng là nô ɭệ, sinh hoạt ở thành Comoy, không bằng chúng ta đi cùng nhau.”

“Hảo, không thành vấn đề.” Keith đồng ý đi theo.

Trước khi đi khỏi, Mike Andrew nghe thấy kỵ sĩ thủ vệ cửa thành lần nữa lặp lại câu nói vừa nãy.

Hai người tới nơi báo danh, đến gần liền phát hiện nơi đây đã xếp 2 hàng người thật dài, bình dân một hàng, nô ɭệ một hàng.

Bọn họ tự giác xếp sau hàng bên phía nô ɭệ.

Rốt cuộc đến phiên Mike Andrew.

Cậu đi tới trước bàn, nghe nhân viên ghi chép thuần thục hỏi: “Tên gọi là gì? Tuổi tác bao lớn? Thân cao bao nhiêu? Thể trọng…… Đến từ nơi nào?”

Bên cạnh có một người khác tùy ý kiểm tra tay chân của cậu.

Được một lúc người đó liền hướng nhân viên ghi chép nói: “Thân thể khỏe mạnh, trên người không bị tàn tật, tinh thần cũng không có bất luận vấn đề gì.”

Nhân viên phụ trách ghi chép gật gật đầu.

Mike Andrew cũng trả lời hết tất cả vấn đề được hỏi vừa nãy.

Vừa nói bản thân đến từ thành Comoy, nhân viên ghi chép liền ngẩng đầu cười hiền lành với cậu: “Mike đúng không? Mười bốn tuổi, không tệ không tệ, lớn lên thực rắn chắc.”

“Nô ɭệ thành Comoy đến đây báo danh không nhiều lắm, nếu có trở về nhớ hỗ trợ tuyên truyền giúp bên đây nhiều chút nhé, thành Vias chúng ta hiện tại đang trong thời gian trưng binh, sau khi được tuyển không những có thể…… Mà còn……”

Hắn lần nữa kể cho Mike Andrew với mấy người đứng sau nghe những lợi ích có được sau khi đạt tiêu chuẩn trưng binh.

Mike Andrew không nhịn được kích động nói: “Ngài, ngài yên tâm, ta sẽ làm vậy.”

Nhân viên ghi chép cười nói: “Tốt tốt, tuổi tác phù hợp tiêu chuẩn, thân thể tố chất đều không tệ, đủ tư cách, qua bên kia đứng chờ đi.”

Nói xong, liền viết xuống chữ "Ưu" trên tấm da dê trên tay.

Mike Andrew đang còn bỡ ngỡ, nhưng vẫn dựa theo hướng nhân viên ghi chép chỉ bước qua.

Có khoảng mười mấy người đang đứng nơi đó, bên cạnh còn có kỵ sĩ đứng canh.

Mike Andrew đang muốn kéo một người qua hỏi thăm, liền nghe thấy một thiếu niên cực kì hưng phấn vui vẻ bắt chuyện với cậu.

“Ngươi cũng là nô ɭệ đến từ thành Comoy phải không, ta cũng vậy nè, ta không nghĩ tới mọi chuyện xảy ra thế nhưng lại là sự thật luôn đó!”

“Chúng ta phải đứng chờ cho tới lúc buổi báo danh hôm nay kết thúc, sau đó sẽ có kỵ sĩ đại nhân dẫn chúng ta về thành Comoy, hệt như điều kiện trưng binh đã thông báo, lĩnh chủ Vias đại nhân sẽ mua lại chúng ta cùng gia đình tới đây……”