Chương 3

Ghi chú: "**" là đoạn hội thoại nói chuyện bình thường. [**] là hội thoại của hệ thống.

Có thể nói, quyền sử dụng hải phận trên đại dương Cogit là chỗ hữu dụng và đáng giá duy nhất trong tương lai của lãnh địa Visas bần cùng này.

Trong tiểu thuyết cũng có giới thiệu qua về đại dương Cogit —— là đại dương có diện tích lớn nhất Tây Đại Lục, trải dài qua hai con sông từ sông Vol chảy qua đế quốc Anas đến sông Aibutin chảy qua đế quốc Saintlaw.

Mà điểm cuối của đại dương Cogit chính là Đông Đại Lục xa xôi.

Shazoi nhịp mấy ngón tay bụ bẫm lên lưng ghế, trầm mặc tự hỏi.

Đột nhiên hệ thống phát ra một tiếng “Tích”.

Có bưu kiện được gửi tới.

Shazoi nghi hoặc, 098 mới đi chưa được bao lâu mà nhỉ?

Cậu chọc chọc chân dung người que nhỏ đang không ngừng đong đưa.

Bưu kiện hiện ra — [Ký chủ thân ái, tôi quên tặng ngài quà phúc lợi của việc xuyên tới thế giới trong quyển tiểu thuyết này, cũng như quà phúc lợi cho việc chọn nhận sách lược xây dựng —— Một tấm bản đồ ghi rõ vị trí cụ thể của trầm tích tự nhiên chứa quặng nhựa đường bên trong dãy núi Pal, nằm kế bên lãnh địa Visas.]

Mặt sau là hình ảnh jgp.

Shazoi ngẩn ra: “Trầm tích tự nhiên chứa quặng nhựa đường.”

Thứ này cậu biết, là vật liệu dùng để chống thấm nước và chống phân hủy, được ứng dụng rộng rãi trong các công trình bằng gỗ.

Không thể không nói, phúc lợi mà hệ thống tặng thực sự rất hữu ích.

Vấn đề duy nhất là làm cách nào để cậu có thể thu núi Pal vào trong phạm vi lãnh địa Visas, trở thành tài sản tư nhân của mình.

Nhìn chằm chằm dãy núi Paul xám xịt trên bản đồ, Shazoi lâm vào trầm tư.

Mà thôi, vấn đề sở hữu dãy núi Pal tạm thời cứ bỏ qua một bên trước đã.

Shazoi gọi hầu gái Kelly trẻ tuổi vào dò hỏi: “Người cứu ta từ dưới biển bữa trước hiện đang ở đâu?”

Kelly thoạt nhìn có chút thấp thỏm, xoa xoa hai bàn tay đầy mồ hôi lên làn váy: “Thưa bá tước đại nhân, anh ta hiện đang ở trong ngục.”

Shazoi hơi nhíu mày, làm Kelly càng thêm khẩn trương.

Từ lúc lão quản gia Johnson bị cậu xử trí nhanh chóng một cách sấm rền gió cuốn, đã khiến nàng nhận thức được vị tiểu bá tước trước mặt hoàn toàn khác xa so với cố lão Bá tước trước kia vẫn luôn trầm mê luyện kim thuật mà làm lơ mấy chuyện chính vụ trong lâu đài……

Nàng cảm thấy có chút lo lắng cho Judit Jensen vô tội đang ở trong ngục.

Nguyên nhân khiến Shazoi Desinia bị sóng biển cuốn trôi là do bản tính ham chơi của trẻ con, một phần khác cũng do lão Johnson chăm sóc sơ sẩy, không chu toàn.

Khi đó, có không ít hầu nam đi theo cậu, nhưng người không chút do dự nhảy xuống cứu trợ chỉ có Judit Jensen.

Mà sau khi Shazoi Desinia được Judit Jensen cứu về vẫn luôn sốt cao không giảm.

Trong thời đại con người chỉ cần mang một chút bệnh vặt cũng có thể mất mạng thì việc Judit Jensen bị định tội là điều tất nhiên.

Tội danh đề ra chính là do anh không cứu ngài tiểu bá tước lên bờ sớm hơn, đã khiến ngài ấy sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

Nghe thì thấy buồn cười nhưng loại tội danh thế này ở khắp Tây Đại Lục lại là chuyện hoàn toàn bình thường.

Đặc quyền của quý tộc cao hơn tất cả.

Sinh mệnh của bình dân, nô ɭệ chỉ như một hạt cát, không đáng nhắc đến.

Tuy Judit Jensen không đáng bị định tội nhưng nếu Shazoi Desinia thật sự tử vong, người đứng chịu mũi sào chính là lão quản gia Johnson, vì để trốn tránh trách nhiệm, cũng như để bản thân không bị trừng phạt tự nhiên lão sẽ muốn tìm người thế mạng.

Chỉ cần “Cấp bậc” cao hơn cũng có thể áp chết người khác.

Judit Jensen khó mà phản kháng.

Shazoi không nghĩ tới người đó lại ở trong ngục: “Cho người dẫn anh ta tới đây.”

“Thưa vâng , bá tước đại nhân.”

Judit Jensen nhanh chóng được áp giải vào phòng, quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Hai ngày sống trong lao ngục quả thật không tốt chút nào.

Sắc mặt anh trông khá tái nhợt, môi thì khô nứt, trên cằm còn lún phún mấy sợi râu, dù vậy mái tóc vẫn được anh chải chuốt chỉnh tề ra sau đầu, quần áo hơi chút dính bẩn nhưng không nhăn nheo quá nhiều, chẳng qua do không khí ẩm ướt xung quanh khiến lớp quần áo dán chặt vào người.

Anh ta chỉnh trang bản thân không tồi, trạng thái cũng không vì bị áp tội mà trở nên buồn rầu không phấn chấn, biểu tình bình đạm, không hiện ra chút gì là sợ hãi hay bất an.

Shazoi thu hồi tầm mắt đánh giá, vốn cậu định cấp một ít tiền thưởng rồi thả người, hiện tại quyết định phát sinh chút thay đổi.

“Tên.”

Thanh âm non nớt vang lên.

Đôi mắt Judit Jensen vẫn luôn khép hờ từ lúc tiến vào phòng khẽ nâng.

Anh nhìn tiểu bá tước chân không chạm đất ngồi trên chiếc ghế dựa ở trung tâm, gương mặt mượt mà, đã lộ ra màu sắc ửng hồng khỏe mạnh, không còn khiến người khác nhìn ra cậu vừa mới trải qua cơn sốt cao.

“Judit Jensen, thưa bá tước đại nhân.”

“Ngươi muốn xoá đi tội danh của bản thân không ?” Shazoi nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

Judit Jensen đương nhiên muốn: “Mong bá tước đại nhân minh giám.”

“Trở thành người hầu hạ bên cạnh ta, nếu làm ta vừa lòng, ngươi tự nhiên liền vô tội.”

“…… Thưa vâng, bá tước đại nhân.”

Yêu cầu của cậu đối với Judit Jensen mà nói có chút kỳ quái và khó hiểu.

Bởi vì nó quá dễ dàng.

Dẫu sao việc hầu hạ bá tước vốn là nghĩa vụ cùng chức trách của anh.

Ngày trước dù bản thân đã là nam hầu nhị đẳng nhưng vẫn chưa có tư cách hầu hạ trực tiếp ngài bá tước, công việc chủ yếu của anh chỉ là phụ trách quét tước lâu đài và trồng trọt đồng ruộng.

Công việc thì mệt nhất, nhưng đồ ăn thì lại kém nhất.

Dù vậy, hiện tại nếu làm người hầu bên cạnh tiểu bá tước một tấc không rời, ngoại trừ bản thân phải nâng cao hết 100% tinh thần để quan tâm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong thời gian làm việc thì mọi phương diện đãi ngộ khác so với hồi trước tốt hơn rất nhiều…

Đặc biệt, sau khi trải qua đại nạn tiểu bá tước đã trở nên ngoan ngoãn và trầm ổn hơn xưa, không xảy ra tình huống cố tình gây khó dễ.