Chương 1: Câu chuyện về cô gái hoa lưu ly

---Myo---

Tôi là ai?

Và tôi đến từ đâu?

Anh gọi tôi là cô gái hoa lưu ly. Anh là người tìm thấy tôi khi tôi đang ngủ gục giữa cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Đôi mắt anh cũng màu xanh lam. Đó là điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh dậy giữa cánh đồng hoa lưu ly đầy nắng.

“Anh là ai?” - Tôi hỏi.

Anh nheo mắt lại, nhìn tôi một cách tò mò.

“ Đây là đâu?” Tôi hỏi. Anh vẫn nhìn tôi, tò mò, chờ đợi.

“ Sao tôi lại ở đây?” - Tôi hỏi câu thứ ba.

Anh bật cười, nói một cách chậm rãi bằng tiếng Anh: “Em nói được tiếng Anh không?”

Tôi gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Nếu anh nói chậm!”. Anh hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi không thể hiểu hết được. Anh có mái tóc màu hung, da trắng mắt xanh. Tôi để ý đến điều đó khi nghe được anh thốt lên: “Tóc đen, da vàng!”. Tôi nhìn lại mình rồi trả lời: “Vâng, em là người Việt Nam!". Anh nhìn tôi chăm chú và hỏi rất chậm từng từ một: "Vậy tại sao em lại ở đây?".

Tại sao tôi lại ở đây - giữa những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam? Bên cạnh anh - chàng trai có mái tóc màu hung, da trắng và đôi mắt màu xanh lam. Tất cả cứ nhòe dần. Tôi lịm đi trước khi tìm được câu trả lời.

Tôi là ai? Và đây là đâu?

Anh bảo tôi, đây là vùng đất của những dải mây trắng dài. Tôi đã từng dọc qua điều này trong sách. Vùng đất của dải mây trắng dài. Là New Zealand! Anh nhìn tôi: “Em cũng hiểu biết đấy chứ".

Anh đặt tên cho tôi là Myo, viết tắt từ tên Myosotis Alpestris - một loại lưu ly rừng.

Tôi không biết tên anh. Tôi hỏi phải gọi anh là gì. Anh trả lời: “Tùy em!”.

Tôi suy nghĩ: “Nick nhé?".

Anh hơi nhăn mặt: “Nghe như đặt tên cho chó nhỉ?".

Tôi phì cười.

Nick sống trong một căn nhà nhỏ trên núi. Đứng ở cửa, tôi có thể nhìn thấy một con đường nhỏ chạy qua nhà anh, xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Đây là nơi lý tưởng cho tôi vì tôi rất thích gió và mặt trời. Căn nhà của Nick hứng trọn những cơn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng.

Nick sửa soạn cho tôi căn phòng nhỏ trên gác. Anh đưa cho tôi vài bộ quần áo và nhắc nhở: “Cái này của em gái anh, anh cho em mượn tạm trong thời gian em ở đây đến khi em nhớ ra mình là ai và quay về”. Nick ra khỏi phòng rồi bất chợt quay trở lại trong vòng năm giây: “Nhớ nhanh lên đấy, em gái anh sẽ về đây sống vào đầu mùa thu, và anh cũng không vui vẻ gì khi bị người lạ làm phiền”.

Tôi vào phòng tắm, thích thú ngắm những giả đứng đồ bằng gỗ đóng trên tường. Tôi lục tìm loại sữa tắm hẹp với mình nhưng hầu hết đều là đồ tắm nam. Và tất nhiệt mùi sữa tắm nam làm tôi khó chịu. Tôi chỉ xả qua người bằng nước rồi mặc chiếc váy màu hồng nhạt.

Nhìn qua gương tôi lặng im ngắm nghía 1 minh Khuôn mặt nhỏ, gầy xanh xao. Mái tóc màu đen dài quá vai, một vài lọn tóc chờn vờn bên má. Có lẽ em gái Nick cao bằng tôi vì tôi mặc chiếc váy màu hồng rất vừa vặn.

Tôi quay ra hỏi Nick khi anh đang chuẩn bị bữa tối: “Em gái anh bao nhiêu tuổi?”. Nick hỏi lại: “Thế em bao nhiêu tuổi?”. Tôi chần chừ một lúc, lục tìm trong trí nhớ những gì còn sót lại, trả lời: “Hình như hai mươi!”. Nick đặt đĩa trứng ốp la lên bàn ăn và nhìn tôi châm chọc:

“Hai mươi tuổi mà mặc vừa bộ đồ của trẻ con tám tuổi? Anh đang nghi ngờ về trí nhớ của em. Nhìn em cũng chẳng có gì giống một cô gái hai mươi tuổi.”

“Thế một cô gái hai mươi tuổi thì phải thế nào mới giống?”

“Chẳng biết là thế nào, nhưng ít nhất là không như em.”

“Như em là sao?”

“Em tự soi gương đi, không thấy mình quá bé nhỏ à, thậm chí còn chưa cao đến ngực anh.”

Nick đi đến bên tôi, xoay tôi về phía gương. Đột nhiên, tôi thấy mặt anh tái đi, sững sờ. Còn tôi thì nhìn vào gương, thích thú. Đúng là tôi chỉ cao đến ngực Nick. Anh cao hơn tôi hai cái đầu.

Tôi cứ cười khúc khích cho đến khi Nick gọi:

“Myo!”

Tôi giật mình quay sang. Nick không nhìn vào gương, mà nhìn chằm chằm vào tôi. Hai tay anh đặt lên vai tôi, run bắn.

Nhìn vào mắt anh, tôi cảm nhận thấy có sự sợ hãi đang lan rộng ra xung quanh, xâm chiếm cả cơ thể tôi, lạnh toát. Tôi nhìn Nick lo lắng:

“Có chuyện gì vậy anh?”

Đôi mắt Nick dịu dần, anh cười và kéo tôi ra bàn ăn, đưa cho tôi phần ăn mà anh đã chuẩn bị. Tôi và Nick không nói gì thêm. Cả hai đều cảm thấy chẳng có gì để nói vào lúc này. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì? Hay tôi đã làm gì sai? Nhưng mặc kệ. Có lẽ tôi vốn vô tâm, không để ý đến những gì quá khó hiểu. Điều an ủi nhất đối với tôi lúc đó là món trứng ốp-la rất ngon!