Chương 13

Nàng thực sự không cố ý, nàng chỉ muốn giữ vững cơ thể mình thôi.

Nàng nhanh tay lẹ mắt chỉnh lại quần áo, sau đó nhanh chóng đứng dậy, thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, công tử."

Nàng biết chuyện này là mình vượt quá giới hạn, nàng thực sự quá tò mò về dáng vẻ của vị công tử này, thế mà bất tri bất giác đã đưa tay ra.

Nhưng nàng cũng không muốn tạo ra cảnh tượng như vậy đâu.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng cảm nhận được sát khí ngập trời thấm vào tận xương tủy.

Tựa như sát thần giáng thế, xương cốt tái sinh.

Nhưng kỳ lạ là hắn lại không động thủ.

Là không thể hay là không muốn?

Bên cạnh Mộ Lâm kinh hồn bạt vía, nhìn thấy những thứ này rồi, hắn, hắn sẽ không bị chủ tử diệt khẩu chứ?

Cô nương này cũng quá oai phong rồi, thấy chủ tử tắm mà vẫn thản nhiên đối mặt, bây giờ còn muốn lột quần áo của chủ tử nữa cơ?

Sau một hồi bình tĩnh, nam tử áo đỏ mới thu hết sát khí vào trong cơ thể, hắn hoà hoãn lại, trùng đồng càng lạnh hơn: "Ra ngoài."

Hôm nay không thích hợp để gϊếŧ người, nếu sau này nàng khiến hắn thất vọng, gϊếŧ cũng không muộn.

Lúc này Mộ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta tiến lên một bước nói: "Mộ cô nương, ngươi có thể đến Tinh La tông với ta rồi."

"Được thôi." Quân Mộ Thiển cười cười, đột nhiên nàng quay đầu lại: "Công tử đã điều tra kỹ về ta, vậy ta có vinh hạnh biết được tên của công tử không?"

Đương nhiên àng có thể nhìn ra, công tử muốn nàng làm chuyện gì đó.

Còn là chuyện gì thì nàng vẫn chưa biết.

Nhưng nếu có thể hợp tác với Nhϊếp Chính các thì Tinh La tông không còn gì đáng sợ nữa.

Nam tử áo đỏ nhìn nàng một cái rồi nhắm mắt dựa vào giường, hơi thở nhẹ nhàng, biểu cảm lạnh lùng.

"Thôi, được rồi." Quân Mộ Thiển có chút tiếc nuối nhưng nàng không để ý: "Vậy đành phải đợi đến lần sau chúng ta... "

"Dung Khinh." Hắn ngắt lời nàng.

"Hả?" Quân Mộ Thiển nhìn hắn, đôi mắt đào hoa lấp lánh.

"Là tên." Nam tử áo đỏ nói xong hai chữ này thì lại im lặng.

"Dung... Khinh?" Quân Mộ Thiển lặp lại, trong lòng nghĩ, sao cái tên này còn con gái hơn cả nàng vậy.

Nhưng mà nghe cũng khá hay, hợp với giọng nói của hắn, cũng hợp với con người hắn nữa.

Xem ra hắn sợ nàng lần sau lại trêu chọc hắn đây.

"Tên hay." Nàng cười rồi vẫy tay: "Vậy thì Khinh mỹ nhân, chúng ta gặp lại sau!"

Dung Khinh:”…”

Mộ Lâm: "!"

Như thể sợ giây tiếp theo sẽ xuất hiện cảnh hủy thi diệt tích nên Mộ Lâm lập tức đến trước mặt Quân Mộ Thiển, sau đó xách nàng lên, "vυ"t" một cái đã chạy mất.

Mãi đến khi rời khỏi Nhϊếp Chính các, hắn ta mới chậm bước lại.

Từ "Khinh mỹ nhân" vừa rồi thật sự dọa hắn ta chết khϊếp, may mà chạy nhanh.