Chương 14

Ngay khi Mộ Lâm còn đang hoảng hồn thì bên tai truyền đến một giọng nói: "Tiểu ca này, thương lượng chút."

Quân Mộ Thiển ho khan vài tiếng: "Ngươi thả ta xuống đi, hơi chặt."

"Xin lỗi!" Lúc này Mộ Lâm mới phát hiện ra mình suýt bóp chết cô nương nhà người ta nên lập tức nới lỏng cổ áo của nàng: "Mộ cô nương, là ta sốt ruột quá."

"Không sao." Quân Mộ Thiển hoạt động cổ: "Ta biết ngươi sợ Khinh mỹ nhân nổi giận."

Nàng mỉm cười: "Ngươi không cần lo lắng, nhìn Khinh mỹ nhân là biết tính tình hắn rất tốt."

Nghe vậy, Mộ Lâm có chút ngơ ngác, tính chủ tử rất tốt ư?

Nói bậy nói bạ!

Rõ ràng là chỉ cần nổi giận là có thể máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi mà!

Mộ Lâm cảm thấy hắn ta vẫn nên nhắc nhở cô nương đáng thương này một chút, để tránh sau này gặp họa: "Mộ cô nương, lần sau nếu gặp chủ tử, tốt nhất đừng gọi hắn như vậy."

"Hả?" Quân Mộ Thiển ngạc nhiên: "Tại sao?"

Theo lý thuyết của Quân tôn chủ, đẹp thì là đẹp nên nói thẳng ra thôi.

"Bởi vì..." Mộ Lâm cân nhắc một chút: "Chủ tử rất ghét người khác nói hắn "đẹp" như vậy."

"Không phải như vậy chứ." Quân Mộ Thiển càng ngạc nhiên hơn: "Bổn… Ta thích người khác khen ta đẹp trai."

Nhớ lại lúc đầu nàng cải trang thành nam nhân đi giang hồ, còn có một đám nữ tử ném túi thơm về phía nàng cơ đấy.

"Khụ." Mộ Lâm có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố nói: "Nghe nói lúc chủ tử còn rất nhỏ, luôn bị coi là tiểu cô nương, cho nên..."

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã nghe thấy một trận cười lớn.

"Hahaha tiểu cô nương, hahaha..." Quân Mộ Thiển liên tục lắc đầu: "Thì ra là vì lý do này."

Bị người ta coi là nữ hài tử, vậy hắn phải đẹp đến mức nào chứ?

Lúc này, nàng càng muốn biết Dung Khinh trông như thế nào.

Nàng đẹp hắn đẹp, khá xứng đôi phải không?

Phì phì phì, không thể đầu độc trẻ con được.

Mộ Lâm im lặng, trong lòng nghĩ may mà lúc này chủ tử không ở đây, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ bị đánh một trận.

"Mộ cô nương, trời cũng không còn sớm nữa." Hắn ta nhìn trời, cung kính nói: "Chủ tử đã dặn, ta nhất định phải đưa ngươi về Tinh La tông đúng giờ."

Trong lòng hắn ta lại thở dài, không biết tại sao chủ tử lại tặng thứ quý giá như vậy.

"Đi thôi." Quân Mộ Thiển ngừng cười, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Ta đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi."

Diệp Uyển Oánh, đến lúc tính sổ rồi!

**

Thiên Huyền phong, Tinh La tông.

"Uyển Oánh sư muội, muội đừng khóc nữa."

"Đúng vậy, Uyển Oánh sư muội, đây không phải lỗi của muội, chúng ta đều không ngờ Mộ Thiển lại bị người của Nhϊếp Chính các bắt đi mà."

"Muốn trách, chỉ có thể trách vận may của nàng ta không tốt."