Chương 2

Nữ tử dửng dưng khẽ cong môi, giọng nói vang lên: "Vân Lạc Nhiên, đến lúc này rồi mà còn trốn ở phía sau, ngươi đúng là phế vật mà."

"Quân Mộ Thiển, ngươi to gan!" Một thanh niên khác lên tiếng, hắn ta vừa khinh thường vừa tức giận: "Ngươi tưởng mình là ai chứ, còn muốn Linh Nữ đại nhân đích thân ra tay à?"

"Ồ, Linh Nữ, ngươi muốn nói đến..." Quân Mộ Thiển vẫn cười: "Hư danh mà nàng ta tự cho là đoạt được từ tay ta, một thứ mà ta không thèm sao?"

Vân Lạc Nhiên và nàng đều là đệ tử của Cảnh Nguyệt cung, cũng được ca ngợi là thiên tài.

Nhưng vào năm mười tám tuổi, không biết Vân Lạc Nhiên thay đổi tính tình hay thế nào, ngày nào cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn hãm hại vô cùng đê tiện.

Quân Mộ Thiển lười chơi với nàng ta nên rời khỏi Cảnh Nguyệt cung đi phiêu bạt giang hồ, mãi đến khi cung chủ già sắp chết mới trở về.

Nhưng không ngờ, lần trở về này lại là ngày diệt vong của Cảnh Nguyệt cung.

Cung đổ người vong, truyền thừa cũng không còn nữa.

Cảnh Nguyệt cung là đại tông môn của Đông Vực, căn cơ vững chắc, không thể dễ dàng bị diệt, tất cả đều là vì... Vân Lạc Nhiên phản bội!

"Quân Mộ Thiển!" Sao thanh niên có thể để Linh Nữ đại nhân bị vu khống như vậy được, hắn ta lập tức nhảy dựng lên.

Nhưng ngay lúc này, bóng người ở đằng xa đột nhiên lao đến.

Vân Lạc Nhiên vung tay cản thanh niên lại rồi nhìn nữ tử áo tím bằng ánh mắt trách móc: "Quân Mộ Thiển, ta đã cho ngươi đủ thời gian rồi nhưng ngươi vẫn ngoan cố như vậy."

"Ý ngươi là ta còn phải cảm ơn ngươi sao?" Quân Mộ Thiển nhướng mắt: "Cảm ơn ngươi đã gϊếŧ ta à?"

Vân Lạc Nhiên cau mày không vui: "Ngươi đừng không biết điều, vì tình đồng môn trước đây của chúng ta, ta khuyên ngươi nên tự kết liễu mình thì hơn."

"Nếu ta không thì sao?" Quân Mộ Thiển cười gian: "Ngươi định thế nào?"

Vân Lạc Nhiên đột nhiên cau mày lại, lạnh lùng nói với hàng nghìn cao thủ: "Gϊếŧ nàng ta, sau đó lột cả linh mạch của nàng ta xuống cho ta."

"Tuân lệnh Linh Nữ đại nhân!"

Nghe vậy, lão giả dẫn đầu và tất cả đều xông lên, hàng trăm hàng nghìn đòn tấn công đều nhắm vào nữ tử áo tím.

Đối mặt với những điều này, Quân Mộ Thiển chỉ cười gật đầu, không hề sợ hãi: "Đến đúng lúc lắm!"

Nàng giơ cả hai tay lên, ánh mắt sắc bén, thân hình mảnh mai nhưng khí thế ngút trời.

Nhưng điều đáng kinh ngạc là giây tiếp theo!

Một luồng linh lực vô cùng to lớn bùng phát từ người nàng, không khí rung chuyển dữ dội, thậm chí cả Vô Ảnh Nhai cũng xuất hiện những vết nứt.

Trong nháy mắt, trời long đất lở, núi sông rung chuyển.

Lúc này, trong phạm vi trăm dặm, hầu như tất cả linh khí đều đổ về phía nữ tử áo tím, thậm chí địa hình còn tạo thành một vùng chân không!

Sự cố bất ngờ này khiến các đệ tử của Thất Đại Tông Môn đang xông lên đều kinh ngạc.

Ngay cả Vân Lạc Nhiên có tu vi cao nhất cũng phát hiện mình không thể cử động, nàng ta nghiến răng: "Quân Mộ Thiển, ngươi đã làm gì?!"

Cuộc truy sát dài mười bảy nghìn dặm đã khiến linh lực của nàng ta cạn kiệt, chuyện này là sao?!

"Hahahaha!" Nghe vậy, Quân Mộ Thiển bật cười, đôi mắt trong veo lộ vẻ lạnh lẽo: "Đã muốn lấy mạng của bổn tọa thì không thể không trả một chút giá nào được?"