Chương 4

Trên mặt đất có một thiếu nữ đang nằm, máu me che khuất khuôn mặt của nàng nhưng vẫn không che giấu được cặp lông mày tuyệt đẹp.

Không ai phát hiện ra lúc này ngón tay của nàng hơi động đậy.

Bởi vì bách quan đều đang lo lắng cho cái đầu của mình, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: "Xin công tử tha tội."

Nam tử ngồi sau bức rèm, thấp thoáng có thể thấy được vẻ đẹp của người đó.

Áo đỏ thêu hoa, nửa mặt nạ che đi vẻ đẹp lộng lẫy của người đó.

Giọng nói của hắn trầm thấp rất dễ nghe: "Thánh lệnh như nào?"

Thánh lệnh tức là nhiệm vụ do lão Hoàng Đế ban hành.

"Bệ, bệ hạ bảo..." Một vị tướng quân đứng ra nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Bảo chúng ta đến Tinh La Tông, đưa con gái của tông chủ về để chứng minh Tinh La Tông còn có lòng bảo vệ quốc gia hay không."

"Trần tướng quân, nếu ngươi nhớ rõ thánh chỉ như vậy thì tại sao lại đưa một kẻ mạo danh về?" Lần này, người lên tiếng là một võ quan già, ông ta chế nhạo: "Lão phu nghe rất rõ vừa nãy cô nương này còn tự xưng mình là Mộ Thiển!"

Ông ta vừa dứt lời thì các quan khác cũng phụ họa: "Đúng vậy đó Trần tướng quân, cô nương nhà lành nói nàng ta tên là Mộ Thiển mà."

Sắc mặt của Trần tướng quân lập tức trở nên khó coi.

Lúc đó, rõ là ông ta đã xác định thiếu nữ này chắc chắn là con gái của tông chủ, bởi vì những đệ tử khác của Tinh La Tông đều làm chứng, hơn nữa trên người nàng còn đeo miếng ngọc bội huyết lưu ly tượng trưng cho thân phận.

Vì vậy, khi nàng tự xưng mình là Mộ Thiển, ông ta cũng chỉ nghĩ nàng đang nói dối mà thông.

Thấy vậy, võ quan già cười lạnh lùng: "Hơn nữa, lão phu nghe nói vị tiểu thư đó thân phận cao quý, cũng là một thiên tài tu luyện hiếm có nhưng ngươi hãy nhìn xem, ngươi đưa cái gì về đây."

Ông ta nhìn cô gái đầy máu nằm trên mặt đất, ghê tởm nói: "Trên người căn bản không có bất kỳ tu vi nào, sao có thể là nàng ta được?"

Sao con gái của một tông chủ lại là một thiếu nữ không có chút linh lực nào được chứ?

Vừa nhìn là biết đồ giả rồi!

Mà nhiệm vụ này phải hành động bí mật, lần đầ không thành công thì lần thứ hai lại càng không có hy vọng.

Xem ra, Tinh La Tông quả nhiên đã có ý phản nghịch.

"Thuộc hạ biết lỗi rồi!" Trần tướng quân biết cãi nhau vô ích nên dập đầu về phía trên: "Đều tại đệ tử Tinh La Tông quá xảo quyệt, thuộc hạ mới bất cẩn trúng kế của bọn chúng."

Nam tử sau bức rèm như đang cân nhắc xem câu nói này có đúng không, hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: "Đã bắt nhầm người thì đưa về đi."

"Công tử nhưng mà vừa rồi thiếu nữ này..." Trần tướng quân sửng sốt: "Đã tắt thở rồi."

Khi ông ta đưa nàng về, nàng đã sắp chết rồi.

Lúc đó ông ta đã nghĩ tông chủ Tinh La Tông thế mà lại có thể ra tay tàn nhẫn với con gái bảo bối của mình như vậy sao?

Nếu nàng ta chỉ là một tên tiểu tốt của Tinh La Tông thì có thể nói như vậy.

Nam tử thờ ơ, ánh mắt nhạt nhẽo, hắn chỉ nói hai chữ: "Chôn đi."

"Ồ ồ, vậy thì..." Trần tướng quân gật đầu, chuẩn bị gọi người đến liệm xác nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta đông cứng lại.