Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Phi Khuynh Thiên: Yêu Đế Đã Chịu Trói

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù công tử không nói gì nhưng rõ ràng là bảo ông ta hỏi thăm thiếu nữ người không ra người quỷ không ra quỷ này.

Liều, liều mạng thôi!

"Ngươi ở Tinh La Tông mà, rốt cuộc là người phương nào?" Trần tướng quân tự động viên mình, sau đó hét lớn: "Tại sao lại giả mạo Diệp Uyển Oánh?"

"Bản tọa là..." Quân Mộ Thiển cũng thu hồi ánh mắt, nhận ra mình đã nói gì thì lập tức dừng lại: "Ta chỉ là một tiểu đệ tử của Tinh La Tông, còn tại sao ư?"

Nàng cũng lười lật lại ký ức nên nói thẳng: "Làm sao một tên tép riu như ta biết được."

"Vậy ngươi..." Trần tướng quân còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng lại bị nam tử sau bức màn cắt ngang: "Đưa nàng ta xuống dưỡng thương."

Giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng không thể nghi ngờ.

"Công tử này..." Trần tướng quân nghẹn lời, cuối cùng vẫn chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

"Vẫn là vị công tử này tốt." Quân Mộ Thiển chống hông đứng dậy: "Ngươi là người ở đây mà ta... Khụ... thích nhất."

Không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Khoé mắt các quan viên giật giật, nàng có biết mình đang nói gì không?

Quân Mộ Thiển không để ý mà vẫn nói: "Công tử ngươi tên gì, sau này ta cũng tiện báo đáp ngươi."

Vẫn im lặng.

Quân Mộ Thiển nhún vai, buông một câu: "Vậy thì nếu công tử có chuyện gì thì cứ đến tìm ta... Ta, lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề!"

Lời này vừa dứt thì sát ý thực chất lập tức phá tan bức màn.

Ánh mắt Quân Mộ Thiển lạnh lẽo, cơ thể đột nhiên căng thẳng, nàng nắm chặt ngón tay, ước lượng khả năng ra tay của mình.

Tuy nhiên, sát ý đó vừa chạm đến nàng thì đột nhiên dừng lại, bị người ta cưỡng ép thu hồi.

Sau đó, giọng nói lạnh lẽo của nam tử vang lên: "Phòng tốt nhất."

"Tuân lệnh!" Như sợ Quân Mộ Thiển lại thốt ra lời gì kinh thiên động địa, Trần tướng quân lập tức gọi hai thị nữ đến đưa nàng đi chọn phòng.

Quân Mộ Thiển cong môi cười, lau sạch máu trên mặt rồi chậm rãi đi theo sau thị nữ ra ngoài.

Người có trùng đồng này cũng có chút thú vị, có thể sau này sẽ gặp lại.

Thương thế của nàng cũng có hơi nặng thật, cần phải dưỡng thương thật tốt thôi.

Đợi đến khi nàng dưỡng thương xong sẽ đi tính sổ với một số người!

Sau khi Quân Mộ Thiển rời đi, trong các lại trở nên yên tĩnh, Trần tướng quân và những người khác đều thấp thỏm không yên.

"Lui xuống." Nam tử lạnh lùng nói.

Các quan viên như được đại xá, sau khi hành lễ xong thì lập tức chạy mất.

Trong các rộng lớn, chỉ còn lại một mình nam tử mặc áo đỏ.

Ánh mắt của hắn từ lạnh lẽo chuyển sang nhạt nhẽo, cuối cùng hóa thành một cánh hoa tuyết.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ mở.

"Mộ Lâm."

"Công tử."

Giọng nói vừa dứt, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện.

Đôi mắt lưu ly của nam tử lộ ra vẻ lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: "Trước đó nàng ấy nói, nàng tên là gì ấy nhỉ?"

Có gan trêu chọc hắn, khá lắm.

Mộ Lâm suy nghĩ một chút, chắp tay nói: "Thưa công tử, Mộ Thiển."

"Mộ Thiển à..." Nam tử cụp mắt, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ống tay áo: "Cái tên này lại khiến ta nhớ đến một chuyện thú vị nghe được mấy năm trước."

Hắn trầm ngâm, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
« Chương TrướcChương Tiếp »