Chương 7

"Công tử?" Mộ Lâm kinh ngạc.

Vài năm trước, công tử không ở Hoa Tư đại lục.

Hơn nữa, một đệ tử của một tông môn nhỏ, sao có thể được công tử biết đến chứ?

"Nhưng mà nghĩ lại thì cũng chỉ là trùng tên thôi." Nam tử cầm một cây bút lông: "Bởi vì người trong chuyện thú vị đó đã..."

Giọng nói khựng lại, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, cây bút cũng vỡ vụn từng mảnh.

"Chết rồi."

***

Quân Mộ Thiển được hai thị nữ đưa đến một căn phòng trên lầu trong phủ Nhϊếp Chính các.

Nàng tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, sau đó bắt đầu sắp xếp phần ký ức mới xuất hiện trong đầu.

Càng sắp xếp, sắc mặt nàng càng kỳ lạ, còn có hơi do dự.

"Xì..." Sau khi sắp xếp xong, Quân Mộ Thiển lật người ngồi dậy, hàng mày thanh tú nhíu lại: "Quá thảm, thật sự quá thảm, sao lại có tiểu cô nương nào thảm như vậy chứ."

Nói xong, nàng thở dài một hơi thật sâu: "Ta còn tưởng mình đã đủ thảm rồi, hóa ra còn có người thảm hơn."

Bây giờ Quân Mộ Thiển cũng đã hiểu rõ ký ức của chủ nhân thân thể này.

Hơn nữa, nơi nàng đang ở hiện tại cũng không phải là Đông Vực trong Đại Thiên Giả Huyễn, mà là một hạ vị diện tên là Linh Huyền giới.

Vừa biết được điều này, Quân Mộ Thiển chỉ muốn ngửa mặt lên trời than dài.

Quỷ tha ma bắt rồi, sao nàng lại chạy đến hạ vị diện này chứ?

Giờ thì hay rồi, Đông Vực cách nàng xa cả trăm tám đời.

Ước chừng đến khi nàng quay về, người ta đã sớm quên nàng rồi.

Quân Mộ Thiển vẫn khá bình tĩnh, thôi, được sống lại một lần nữa đã là ơn trời đối với nàng rồi.

Hạ vị diện thì hạ vị diện, nàng không tin mình không thể quay về.

Nhưng ký ức của thân thể này cho nàng biết, e rằng suy nghĩ của nàng... Có chút viển vông rồi.

Tên của tiểu cô nương này khá có duyên với nàng, tên là Mộ Thiển, mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ.

Đáng tiếc, lại không tốt số.

Nàng ấy là đệ tử của Tinh La tông, tông môn đệ nhất hộ quốc của vương triều Thiên Lân nhưng cuộc sống lại còn không bằng một tên ăn mày đầu đường.

Chỉ vì Mộ Thiển sinh ra không có linh căn, không thể tu luyện linh lực, đến giờ vẫn chưa phải là linh giả cấp thấp nhất.

Trong Tinh La tông lấy thực lực làm trọng, nàng ấy chỉ có thể chịu đựng sự chế giễu và lời nhục mạ tùy tiện của các đệ tử sư môn.

Những công việc bẩn thỉu, vất vả đều bị đẩy hết cho nàng ấy, chỉ cần một lời không vừa ý nàng ấy còn có thể bị phạt cấm túc.

Nói chung, Mộ Thiển chính là người mà ai trong Tinh La tông cũng có thể giẫm đạp.

Nhưng Diệp Uyển Oánh lại luôn đối xử tốt với nàng ấy, không bao giờ chê nàng ấy là phế vật, còn thường xuyên mang một số đan dược linh điển cho nàng ấy.

Hơn nữa còn luôn động viên nàng ấy, nói rằng không có linh căn cũng không sao, chỉ cần ngươi chịu cố gắng thì nhất định có thể làm tốt.

Những lời này bây giờ để Quân Mộ Thiển nghe, chỉ muốn cười lạnh.

Tuy nàng chỉ có ký ức của tiểu cô nương này, không biết hết mọi chuyện nhưng với kinh nghiệm tung hoành Đông Vực trăm năm của nàng thì Diệp Uyển Oánh này nhất định không có ý tốt!

Bởi vì lần này Mộ Thiển bị đưa đến Nhϊếp Chính các với tư cách là con gái của tông chủ Tinh La tông, cũng là vì Diệp Uyển Oánh nói với nàng ấy rằng - chúng ta chơi một trò đổi thân phận đi, nhất định sẽ rất vui đó.