Chương 5

Trương Tiểu Phàm là người thích chơi trò đùa khăm kinh dị nhất! Chắc chắn là hai người bọn họ hợp tác mở một tài khoản mới để trêu chọc tôi!

Hừ! Dám dọa tôi? Để hai người đó đói một lúc đi!

Tôi nhìn chằm chằm vào quầy bói toán trước mặt, nghĩ bụng dù sao miễn phí thì cứ bói một quẻ xem sao!

Trên ngã tư đường vắng tanh, quầy bói toán xuất hiện, ngược lại càng trở nên kỳ lạ.

Người bán thịt nướng bên kia đường, như thế nào không sợ hãi vậy?

Tôi ngồi xuống ghế, không chút để ý nói: "Nói xem, tôi có kiếp nạn gì?"

Đạo sĩ áo vàng vuốt râu cằm, mày nhăn lại:

"Cô và hai người bạn của cô, đã chọc phải thứ không nên chọc rồi.”

Tôi bỗng nhiên nhớ đến mấy chục tin nhắn riêng tư, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Đạo sĩ đặt la bàn lên bàn.

Kim chỉ trên la bàn hơi rung động, đột nhiên dừng lại phía sau lưng tôi.

"Hướng Tây Bắc chủ sát, cô ở khu nhà hạnh phúc đối diện phải không?"

Tôi giật mình: "Sao ông biết?"

Đạo sĩ cười: "Ấn đường cô biến thành màu đen, nhưng chủ sát hiện không ở trên người cô, chỉ sợ hai người bạn của cô đã xảy ra chuyện rồi."

"Đồ đạc trong nhà ma bị nhiễm trường khí sợ hãi của con người, không phải dùng bừa bãi đâu nhé."

"Tôi cũng xem buổi livestream của các cô."

Tim tôi đập thình thịch, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Là tin nhắn của Lý Thanh Thanh!

Tâm trạng lo lắng của tôi nhẹ nhàng buông lỏng, lắc lắc điện thoại trước mặt đạo sĩ:

"Phi! Giang hồ thuật sĩ, ông đúng là kẻ lừa đảo!"

Lông mày đạo sĩ có chút run rẩy.

Tôi mở điện thoại ra ngay trước mặt ông ta, ngay giây tiếp theo, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, không thể cười được nữa.

Lý Thanh Thanh gửi đến một bức ảnh.

Trong ảnh, đại ca bảng một đang bóp lấy Lý Thanh Thanh không còn một chút máu, trong tay còn cầm một con dao gọt hoa quả.

“Á!”

Tôi sợ đến mức trực tiếp ném bay điện thoại, đúng lúc rơi vào trong tay đạo sĩ.

Ông ta mặt không gợn sóng, rút ra một thanh kiếm gỗ đào nói với tôi: “Bây giờ, cô đã tin lời tôi nói chưa?”

Tôi run rẩy túm lấy áo vàng của đạo sĩ, khóc lóc cầu xin: “Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!”

Đạo sĩ lại lắc đầu: “Cảnh sát có thể bắt người, nhưng, cô có chắc đây là người không?”

Lòng tôi lại lần nữa lộp bộp.

Chỉ trong năm phút, đại ca bảng một đã tìm thấy nơi tôi ở nhanh như vậy, còn gϊếŧ chết Lý Thanh Thanh và Trương Tiểu Phàm, quả thực không giống như hành động của một người bình thường…

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó! Nhanh chóng mở ảnh đại diện của đại ca bảng một, đồng tử đột nhiên co lại.