Chương 1

Núi rừng vào ban đêm, mọi thanh âm đều im lặng, từng ngôi mộ lặng lẽ nằm giữa sườn núi, sương khói lượn lờ, âm trầm khủng bố nói không nên lời.

Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, một ngôi mộ bay ra từng đợt khói nhẹ, ngay sau đó, từng đạo quỷ ảnh từ trong mộ bay ra, ngồi ở phía trên bia mộ .

“Cuối cùng cũng được hít thở rồi.” Một con quỷ vươn vai, thập phần thích ý nói

“Mày là người sao? Còn hít mới chả thở.” Một con quỷ bên cạnh trực tiếp cười nhạo nói.

“Tại tao quen rồi chứ sao? Làm người tận 40 năm, làm quỷ mới có mấy năm.”

“Nói cũng phải ha, ngày tháng làm quỷ thật sự không có thoải mái như làm người.”

“Nhưng mà hiện tại ảnh hưởng đối với chúng mình không lớn, giờ cũng là lúc chúng ta có thể hoạt động ở nhân gian rồi, hay là, mình đến nhân gian vui vẻ tý đi, thuận tiện hút ít sinh khí.”

“Được đó! Lúc này nhân gian đang náo nhiệt.”

“……”

Một đám quỷ ríu rít kéo nhau bay từ bia mộ xuống dưới, sau đó chúng tập trung chuẩn bị xuống chân núi.

Đúng lúc này, một thanh âm từ trong bầy quỷ vang lên.

“Người có con đường của người, quỷ có con đường của quỷ, chúng mày đi nhân gian, không tốt lắm đâu!”

Chúng quỷ đang vào lúc kích động hưng phấn, nghe lời này đứa nào thần sắc cũng trở nên âm lãnh, tầm mắt nhất trí nhìn về phía phát ra tiếng.

Người nói chuyện mặc một bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, tóc ngắn đến tai, ngũ quan tinh xảo, không thể phân biệt được nam nữ, mà dáng người mảnh khảnh làm người đó thoạt nhìn có hơi “Yếu đuối”.

“Mày là ai?”

Chúng quỷ nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy đây là một gương mặt xa lạ.

Đám quỷ bọn nó đều táng ở chỗ này, ngày thường đều quậy với nhau, tất nhiên là rất quen thuộc nhau rồi, tiểu quỷ này là ở đâu chui ra không biết?

“Tao á? Lâm Bạch.” Lâm Bạch chớp chớp mắt, ngón tay chỉ vào chính mình, nói ra tên của mình.

“Chúng mày có quen không?” Quỷ cầm đầu nghe tên này chỉ cảm thấy càng lạ hơn, nhíu mày, sau đó hỏi mấy con quỷ khác bên cạnh.

Đám quỷ nghiêm túc nhìn mặt Lâm Bạch, ào ào mở miệng.

“Không quen biết.”

“Chưa gặp qua bao giờ.”

“Chẳng lẽ là mới tới?”

“……”

Nghe bọn nó nghị luộn, Lâm Bạch cong môi cười, “Tao có nói tao là quỷ à?”

Đám quỷ nghe được lời này, sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn Lâm Bạch từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên chân Lâm Bạch.

Ấy dô, sao lại chạm đất?

“Mày…… Mày mày là người!!!” Một con quỷ cả kinh nói.

Sau khi kinh ngạc, bọn quỷ rất nhanh liền phản ứng lại, liếc nhau, mắt quỷ sáng ngời.

Là người càng tốt nha!

“Ha ha ha, đồ bổ chủ động đưa tới, lên đi chúng mày!”

Chúng quỷ tức khắc bay về phía Lâm Bạch.

Sinh khí của người đối với quỷ bọn nó mà nói thật đúng là thứ bổ nhất, đặc biệt là sau khi bọn nó đã ăn mặn.

Lâm Bạch nhìn đám quỷ trước mắt bộ mặt dữ tợn, mặt không đổi sắc, lập tức từ trong túi lấy ra bùa thu quỷ, niệm chú ngữ.

Vào lúc Lâm Bạch ném lá bùa kia ra, dưới chân không biết vì sao lại trượt một cái.

Bùm một tiếng, Lâm Bạch té ngã trên đất.

Lá bùa bay lượn rồi dừng trên mặt đất.

Lâm Bạch vừa ngẩng đầu, tức khắc liền thấy bộ mặt dữ tợn của đám quỷ, con nào con nấy như hổ rình mồi đang nhìn cô.

Lâm Bạch khóc không ra nước mắt.

Cái thể chất xui xẻo này của cô sao lại phát tác lúc này cơ chứ!

【Hệ thống!】Lâm Bạch tranh thủ thời gian gọi hỏi.

【500 điểm công đức, Phật châu hàng quỷ sử dụng một tháng, xác định?】

【Xác định.】Hoàn thành nhiệm vụ lần này có thể có hơn một ngàn điểm công đức, sau khi dùng thì còn có thể thừa hơn một nửa, hiệu quả cũng được một tháng, dưới tình huống như này cũng coi như đáng giá.

Vào lúc giọng Lâm Bạch vừa dứt, trong tay cô lập tức có thêm một viên Phật châu, đồng thời một chuỗi kinh văn hiện lên trong đầu Lâm Bạch.

Lâm Bạch lập tức chắp tay trước ngực, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm, Phật châu khắc Phạn văn trên tay lập tức sáng lên lập lòe.

Chúng quỷ nghe tiếng Lâm Bạch, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, phảng phất như có thứ gì đó đang khoan vào óc bọn nó.

Đau!

Một phút sau.

Chúng quỷ ngã xuống đất.

Thấy thế, Lâm Bạch dừng lại.

Nghe thấy thanh âm đã dừng lại, bọn nó lần lượt bò dậy từ trên đất, sau đó chạy tứ tung.

Chỉ là sau khi chạy mới phát hiện, bọn nó chạy tới chạy lui, cuối cùng vẫn đang chạy đi chạy lại quanh một chỗ.

Quỷ đánh tường?

Cái này ngày thường đều là độc quyền của bọn nó nhé, thế mà hôm nay chính bọn nó cũng gặp phải.

Đánh, đánh không lại.

Chạy, chạy không nổi.

Vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Toàn bộ quỷ về tới trước mặt Lâm Bạch, trực tiếp quỳ xuống dập đầu, dùng sức cả người hòng xin tha.

“Tha mạng a!”

“Đại sư, tha chúng tôi đi.”

“Đại sư, chúng tôi là những con quỷ mộ thiện lương nhất, không hại người đâu.”

“Chúng tôi thật sự chưa từng hại người, trên người chúng tôi đều không có sát khí mà.”

“Vừa rồi thật sự là bị ma quỷ ám ảnh mà, không nên bất kính với đại sư như vậy.”

“……”

Người này rốt cuộc là từ đâu tới vậy? Chỉ niệm kinh một chút đã khiến cho cả đám quỷ bọn nó bị diệt toàn quân rồi.

Thật là đáng sợ, thật là thật là đáng sợ!

Bọn họ có phải sắp xong đời rồi không?

Mà lúc này, nghe những âm thanh xin tha, Lâm Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng trấn trụ được.

Ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía một màn hình ảo trước mắt.

Những gì đang phát trên màn hình đúng là cảnh tượng đang diễn ra vào lúc này.