Chương 55

Ánh nắng ngoài trời sáng lóa khiến cho bề mặt hạt châu phỉ thuý xanh lục như áo lên một lớp dầu bóng loáng, mà cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong có những hạt cực nhỏ. Kết cấu bên trong rắn chắc hơn nữa đế trụ bên dưới cũng rất sạch sẽ.

“Anh dùng tay hứng nước sau đó để hạt châu vào trong nước cho tôi xem thử.”

Anh Sinh nghe lời dùng lòng bàn tay hứng nước, hạt châu xanh lục bảo chìm trong nước, nếu không nhờ có ánh xanh thì chắc sẽ gần như trong suốt giống thạch trái cây.

Tôi không khỏi tán thưởng.

“Đỉnh đấy, người xưa cũng miêu tả pha lê cũng như thế này, lấy một chậu nước rồi để pha lê phỉ thuý vào thì sẽ không tìm thấy được.”

“Nhưng màu sắc át chủng loại, màu của phỉ thúy sẽ bị ánh sáng cản trở. Hạt xanh lục bảo này của anh rất hiếm, lại có thể phát sáng. Đây không phải loại đá màu xanh lục bảo bình thường, mà gần như loại pha lê giá trị xa xỉ.”

“Ha ha ha— Ha ha ha— Thật vậy à? Thế theo chủ phòng thì cái này đáng giá bao nhiêu?”

Anh Sinh không nhịn được bật cười, người hâm mộ đang xem cũng thèm nhỏ dãi.

[Tôi là người buôn phỉ thuý, anh Sinh này, hạt châu này tôi mua, tám mươi tám vạn đủ không?]

[Chậc chậc, với cái giá này thì cậu muốn lừa ai chứ? Anh Sinh, tôi trả gấp đôi, một trăm sáu mươi tám vạn! Đủ thành ý rồi chứ, anh báo cái địa chỉ đi, tôi phóng qua liền.]

Một số người buôn châu báo bắt đầu ra giá mua, anh Sinh cười đến không khép được mồm.

Tôi cũng hâm mộ không thôi, nhìn hạt châu một lúc thì tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Ngay giữa hạt châu có một sợi tơ màu trắng cực nhỏ lóe lên.

Mắt tôi trừng lớn.

Chỉ thấy có vô số tơ màu trắng đang di chuyển, trông như v.ậ.t sống.

Hạt châu xanh lục, tơ trắng chuyển động?

Trong đầu tôi bỗng nghĩ đến một truyền thuyết, sắc mặt lập tức tái nhợt.

3.

“Đợi đã anh Sinh, anh câu cá ở đâu thế?”

Anh Sinh cười như chưa từng được cười, giơ hạt châu lên trước ống kính khoe mẽ, nghe thấy tôi hỏi, anh ta liền lùi lại mấy bước để tôi nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

“Tôi đang ở hồ Phủ Tiên, sao thế? Em gái Mộ Dung cũng muốn đến thử vận may ở đây à? Ha ha ha ha—”

Hồ Phủ Tiên là hồ sâu nhất ở Vân Nam, độ sâu trung bình là 90 mét, chỗ sâu nhất là 150 mét. Ở địa phương, nó còn có một cái tên khác nghe sởn tóc gáy - “T.h.i khố ngàn năm.”

*Kho x.á.c ch.ết ngàn năm

Nước ở hồ Phủ Tiên trong vắt, nhìn bề ngoài thì không sâu lắm nhưng địa hình với mực nước bên bờ lại chênh lệch rất lớn với lòng hồ, thường xuyên có người bơi lội c.h.ế.t đ.u.ố.i. Trong lúc trục vớt t.h.i t.h.ể thì phát hiện dưới đáy hồ có một toà thành cổ.

Sau đó CCTV đã 3 lần tổ chức đoàn đội xuống dưới nước kiểm tra, tuy không có hình ảnh dưới nước nào được công bố nhưng cũng xác nhận rằng đã phát hiện một lượng lớn kiến trúc thành cổ được tìm thấy bên dưới.